Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Cố Thanh Khê nhận ra kết quả kỳ thi đại học của mình có thể bị người khác mạo danh, là hôm đó cô nhìn thấy thầy Vương đã về hưu đến trường làm thủ tục, từ lúc Cố Thanh Khê còn đi học, thầy Vương đã chuyển qua chỗ con trai ở nơi khác, gần đây mới trở về làm việc liên quan đến tổ chức năm đó. Thầy vương đã rất già, bước đi phải chống gậy, bởi vì bị tai biến mạch máu não nên nửa bên mặt bị tê liệt, nói chuyện không được trôi chảy lắm. “Lúc ấy điểm thi của em rất tốt, học đại học gì cũng được mà, sao em lại không đi học vậy?” Lúc nói lời này, ông cụ lắc đầu tiếc nuối. Nghe vậy, Cố Thanh Khê hơi nghi hoặc. “Em thi rất tốt sao?” “Đúng vậy, em thi rất tốt, thầy còn nói với người khác, đứa nhóc như em rất có tương lai, sao lại không đi học chứ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!” Lúc này Cố Thanh Khê đã gần bốn mươi tuổi, không còn suy nghĩ gì nữa, chồng cô đã qua đời sớm, lại không có con cái, bây giờ ngay cả tái hôn cô cũng không muốn, cứ một mình sống qua ngày. Hiện tại…
Chương 15: Gặp Lại Tiêu Thắng Thiên (1)
[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như MậtTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Cố Thanh Khê nhận ra kết quả kỳ thi đại học của mình có thể bị người khác mạo danh, là hôm đó cô nhìn thấy thầy Vương đã về hưu đến trường làm thủ tục, từ lúc Cố Thanh Khê còn đi học, thầy Vương đã chuyển qua chỗ con trai ở nơi khác, gần đây mới trở về làm việc liên quan đến tổ chức năm đó. Thầy vương đã rất già, bước đi phải chống gậy, bởi vì bị tai biến mạch máu não nên nửa bên mặt bị tê liệt, nói chuyện không được trôi chảy lắm. “Lúc ấy điểm thi của em rất tốt, học đại học gì cũng được mà, sao em lại không đi học vậy?” Lúc nói lời này, ông cụ lắc đầu tiếc nuối. Nghe vậy, Cố Thanh Khê hơi nghi hoặc. “Em thi rất tốt sao?” “Đúng vậy, em thi rất tốt, thầy còn nói với người khác, đứa nhóc như em rất có tương lai, sao lại không đi học chứ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!” Lúc này Cố Thanh Khê đã gần bốn mươi tuổi, không còn suy nghĩ gì nữa, chồng cô đã qua đời sớm, lại không có con cái, bây giờ ngay cả tái hôn cô cũng không muốn, cứ một mình sống qua ngày. Hiện tại… Vốn dĩ tình cảm của anh ta với chị dâu Trần Vân Hà khá tốt, nếu không sau này khi anh hai mất, Trần Vân Hà vẫn tới tham gia lễ tang dù đã ly hôn rất nhiều năm, thậm chí còn khóc trong lễ tang.Dù không nói đến những tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng không nói đến kết cục sau khi ly hôn của anh hai, chỉ bằng việc chị dâu đã khóc trong tang lễ của anh hai, cô cũng hy vọng anh hai và chị dâu sẽ không ly hôn, mà có thể cùng nhau sống thật hạnh phúc.Tại sao anh hai và chị dâu lại ly hôn?Chuyện giữa hai người bọn họ, nguyên nhân dễ thấy nhất đó là do chị dâu vẫn luôn không thể mang thai, hai người họ cũng đánh nhau hết sức dữ dội, nhưng mà bên cạnh những nguyên nhân bên ngoài như thế này, vẫn luôn sẽ có những chuyện sâu xa bên trong.Ví dụ như...Cố Thanh Khê nhìn trái trứng gà lăn đến bên cạnh chén của mình, nghĩ thầm, ví dụ như là cái trứng gà này.Đều là người cùng sống chung một mái nhà, có ai là kẻ ngốc đâu chứ, có ai không biết những cái trứng gà này là do mẹ đã giấu riêng cho cô.Cô nghĩ rằng, chắc hẳn chị dâu vẫn luôn biết những điều này, chỉ là không nói một lời nào, cô ấy nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, cũng chưa chắc ở sau lưng cô ấy không cãi nhau với anh hai vì chuyện này.Cuộc sống ở trong nhà đã quá khốn khổ, đồ ăn của người khác đều là màn thầu trắng trẻo, nhà mình vẫn phải ăn cao lương và bánh bột bắp, không thể đầy đủ dinh dưỡng như nhà người ta, mẹ cảm thấy cô đọc sách vô cùng vất vả nên muốn bồi bổ đầu óc cho mình, đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà dưới góc nhìn của con dâu, ai có thể cảm thấy dễ chịu chứ?Cố Thanh Khê nâng mắt, thu hết những vẻ mặt của mọi người trong nhà vào mắt, cô cười một cái.Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên cô cũng có được vẻ bình tĩnh vì đã nhìn thấy mọi việc.“Cha, mẹ, tuy rằng con ở trên huyện đọc sách vất vả, nhưng cho dù thế nào, cũng chỉ ngồi đọc sách ở trong lớp học, không cần phải ra ngoài làm lụng vất vả, ba mẹ đã làm việc vất vả, anh hai và chị dâu cũng phải làm việc cũng vất vả, nếu muốn bồi bổ, thì mọi người đều phải cần được bồi bổ, vừa lúc có năm trái trứng gà, nhân lúc còn nóng cùng nhau ăn đi, đều là người một nhà, cho dù cuộc sống có khổ cực như thế nào, chúng ta vẫn có thể trải qua một cách hạnh phúc.”Nói xong, cô lấy năm quả trứng gà lần lượt để trước mặt của ba, mẹ, anh hai và chị dâu, đương nhiên cũng để lại cho mình một cái.Ban đầu Liêu Kim Nguyệt cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau đó lại tiếc những quả trứng gà, nhưng sau khi nghe con gái nói những lời này, trong lòng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.Bà ngượng ngùng nhìn con dâu một cái: “Thanh Khê là người đọc sách, uống nhiều mực, nói cũng hết sức có lý, cùng nhau ăn đi, mau ăn, tranh thủ lúc còn nóng.”Trần Hồng Hà nhìn trái trứng gà ở trước mặt, trong lòng lại là không thể không cảm thấy biệt nữu.Chuyện mấy trái trứng gà, cô ấy cũng đã sớm nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thật sự cảm thấy hết sức ủy khuất.Nhưng Cố Thanh Khê lại cho cô ấy trứng gà, khiến cô ấy cảm thấy ngượng ngùng, giống như suy nghĩ trong lòng mình đã bị cô em chồng này nhìn thấu vậy, vì thế cô ấy vội nói: “Quên đi, Thanh Khê đọc sách vất vả, nên để cho Thanh Khê ăn.”
Vốn dĩ tình cảm của anh ta với chị dâu Trần Vân Hà khá tốt, nếu không sau này khi anh hai mất, Trần Vân Hà vẫn tới tham gia lễ tang dù đã ly hôn rất nhiều năm, thậm chí còn khóc trong lễ tang.
Dù không nói đến những tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng không nói đến kết cục sau khi ly hôn của anh hai, chỉ bằng việc chị dâu đã khóc trong tang lễ của anh hai, cô cũng hy vọng anh hai và chị dâu sẽ không ly hôn, mà có thể cùng nhau sống thật hạnh phúc.
Tại sao anh hai và chị dâu lại ly hôn?
Chuyện giữa hai người bọn họ, nguyên nhân dễ thấy nhất đó là do chị dâu vẫn luôn không thể mang thai, hai người họ cũng đánh nhau hết sức dữ dội, nhưng mà bên cạnh những nguyên nhân bên ngoài như thế này, vẫn luôn sẽ có những chuyện sâu xa bên trong.
Ví dụ như...
Cố Thanh Khê nhìn trái trứng gà lăn đến bên cạnh chén của mình, nghĩ thầm, ví dụ như là cái trứng gà này.
Đều là người cùng sống chung một mái nhà, có ai là kẻ ngốc đâu chứ, có ai không biết những cái trứng gà này là do mẹ đã giấu riêng cho cô.
Cô nghĩ rằng, chắc hẳn chị dâu vẫn luôn biết những điều này, chỉ là không nói một lời nào, cô ấy nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, cũng chưa chắc ở sau lưng cô ấy không cãi nhau với anh hai vì chuyện này.
Cuộc sống ở trong nhà đã quá khốn khổ, đồ ăn của người khác đều là màn thầu trắng trẻo, nhà mình vẫn phải ăn cao lương và bánh bột bắp, không thể đầy đủ dinh dưỡng như nhà người ta, mẹ cảm thấy cô đọc sách vô cùng vất vả nên muốn bồi bổ đầu óc cho mình, đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà dưới góc nhìn của con dâu, ai có thể cảm thấy dễ chịu chứ?
Cố Thanh Khê nâng mắt, thu hết những vẻ mặt của mọi người trong nhà vào mắt, cô cười một cái.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên cô cũng có được vẻ bình tĩnh vì đã nhìn thấy mọi việc.
“Cha, mẹ, tuy rằng con ở trên huyện đọc sách vất vả, nhưng cho dù thế nào, cũng chỉ ngồi đọc sách ở trong lớp học, không cần phải ra ngoài làm lụng vất vả, ba mẹ đã làm việc vất vả, anh hai và chị dâu cũng phải làm việc cũng vất vả, nếu muốn bồi bổ, thì mọi người đều phải cần được bồi bổ, vừa lúc có năm trái trứng gà, nhân lúc còn nóng cùng nhau ăn đi, đều là người một nhà, cho dù cuộc sống có khổ cực như thế nào, chúng ta vẫn có thể trải qua một cách hạnh phúc.”
Nói xong, cô lấy năm quả trứng gà lần lượt để trước mặt của ba, mẹ, anh hai và chị dâu, đương nhiên cũng để lại cho mình một cái.
Ban đầu Liêu Kim Nguyệt cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau đó lại tiếc những quả trứng gà, nhưng sau khi nghe con gái nói những lời này, trong lòng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Bà ngượng ngùng nhìn con dâu một cái: “Thanh Khê là người đọc sách, uống nhiều mực, nói cũng hết sức có lý, cùng nhau ăn đi, mau ăn, tranh thủ lúc còn nóng.”
Trần Hồng Hà nhìn trái trứng gà ở trước mặt, trong lòng lại là không thể không cảm thấy biệt nữu.
Chuyện mấy trái trứng gà, cô ấy cũng đã sớm nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thật sự cảm thấy hết sức ủy khuất.
Nhưng Cố Thanh Khê lại cho cô ấy trứng gà, khiến cô ấy cảm thấy ngượng ngùng, giống như suy nghĩ trong lòng mình đã bị cô em chồng này nhìn thấu vậy, vì thế cô ấy vội nói: “Quên đi, Thanh Khê đọc sách vất vả, nên để cho Thanh Khê ăn.”
[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Như MậtTác giả: Nữ vương không ở nhàTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhóm dịch: Thất Liên Hoa Cố Thanh Khê nhận ra kết quả kỳ thi đại học của mình có thể bị người khác mạo danh, là hôm đó cô nhìn thấy thầy Vương đã về hưu đến trường làm thủ tục, từ lúc Cố Thanh Khê còn đi học, thầy Vương đã chuyển qua chỗ con trai ở nơi khác, gần đây mới trở về làm việc liên quan đến tổ chức năm đó. Thầy vương đã rất già, bước đi phải chống gậy, bởi vì bị tai biến mạch máu não nên nửa bên mặt bị tê liệt, nói chuyện không được trôi chảy lắm. “Lúc ấy điểm thi của em rất tốt, học đại học gì cũng được mà, sao em lại không đi học vậy?” Lúc nói lời này, ông cụ lắc đầu tiếc nuối. Nghe vậy, Cố Thanh Khê hơi nghi hoặc. “Em thi rất tốt sao?” “Đúng vậy, em thi rất tốt, thầy còn nói với người khác, đứa nhóc như em rất có tương lai, sao lại không đi học chứ! Đáng tiếc, quá đáng tiếc!” Lúc này Cố Thanh Khê đã gần bốn mươi tuổi, không còn suy nghĩ gì nữa, chồng cô đã qua đời sớm, lại không có con cái, bây giờ ngay cả tái hôn cô cũng không muốn, cứ một mình sống qua ngày. Hiện tại… Vốn dĩ tình cảm của anh ta với chị dâu Trần Vân Hà khá tốt, nếu không sau này khi anh hai mất, Trần Vân Hà vẫn tới tham gia lễ tang dù đã ly hôn rất nhiều năm, thậm chí còn khóc trong lễ tang.Dù không nói đến những tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng không nói đến kết cục sau khi ly hôn của anh hai, chỉ bằng việc chị dâu đã khóc trong tang lễ của anh hai, cô cũng hy vọng anh hai và chị dâu sẽ không ly hôn, mà có thể cùng nhau sống thật hạnh phúc.Tại sao anh hai và chị dâu lại ly hôn?Chuyện giữa hai người bọn họ, nguyên nhân dễ thấy nhất đó là do chị dâu vẫn luôn không thể mang thai, hai người họ cũng đánh nhau hết sức dữ dội, nhưng mà bên cạnh những nguyên nhân bên ngoài như thế này, vẫn luôn sẽ có những chuyện sâu xa bên trong.Ví dụ như...Cố Thanh Khê nhìn trái trứng gà lăn đến bên cạnh chén của mình, nghĩ thầm, ví dụ như là cái trứng gà này.Đều là người cùng sống chung một mái nhà, có ai là kẻ ngốc đâu chứ, có ai không biết những cái trứng gà này là do mẹ đã giấu riêng cho cô.Cô nghĩ rằng, chắc hẳn chị dâu vẫn luôn biết những điều này, chỉ là không nói một lời nào, cô ấy nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, cũng chưa chắc ở sau lưng cô ấy không cãi nhau với anh hai vì chuyện này.Cuộc sống ở trong nhà đã quá khốn khổ, đồ ăn của người khác đều là màn thầu trắng trẻo, nhà mình vẫn phải ăn cao lương và bánh bột bắp, không thể đầy đủ dinh dưỡng như nhà người ta, mẹ cảm thấy cô đọc sách vô cùng vất vả nên muốn bồi bổ đầu óc cho mình, đây là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà dưới góc nhìn của con dâu, ai có thể cảm thấy dễ chịu chứ?Cố Thanh Khê nâng mắt, thu hết những vẻ mặt của mọi người trong nhà vào mắt, cô cười một cái.Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên cô cũng có được vẻ bình tĩnh vì đã nhìn thấy mọi việc.“Cha, mẹ, tuy rằng con ở trên huyện đọc sách vất vả, nhưng cho dù thế nào, cũng chỉ ngồi đọc sách ở trong lớp học, không cần phải ra ngoài làm lụng vất vả, ba mẹ đã làm việc vất vả, anh hai và chị dâu cũng phải làm việc cũng vất vả, nếu muốn bồi bổ, thì mọi người đều phải cần được bồi bổ, vừa lúc có năm trái trứng gà, nhân lúc còn nóng cùng nhau ăn đi, đều là người một nhà, cho dù cuộc sống có khổ cực như thế nào, chúng ta vẫn có thể trải qua một cách hạnh phúc.”Nói xong, cô lấy năm quả trứng gà lần lượt để trước mặt của ba, mẹ, anh hai và chị dâu, đương nhiên cũng để lại cho mình một cái.Ban đầu Liêu Kim Nguyệt cảm thấy vô cùng bất ngờ, sau đó lại tiếc những quả trứng gà, nhưng sau khi nghe con gái nói những lời này, trong lòng lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.Bà ngượng ngùng nhìn con dâu một cái: “Thanh Khê là người đọc sách, uống nhiều mực, nói cũng hết sức có lý, cùng nhau ăn đi, mau ăn, tranh thủ lúc còn nóng.”Trần Hồng Hà nhìn trái trứng gà ở trước mặt, trong lòng lại là không thể không cảm thấy biệt nữu.Chuyện mấy trái trứng gà, cô ấy cũng đã sớm nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng không nói lời nào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thật sự cảm thấy hết sức ủy khuất.Nhưng Cố Thanh Khê lại cho cô ấy trứng gà, khiến cô ấy cảm thấy ngượng ngùng, giống như suy nghĩ trong lòng mình đã bị cô em chồng này nhìn thấu vậy, vì thế cô ấy vội nói: “Quên đi, Thanh Khê đọc sách vất vả, nên để cho Thanh Khê ăn.”