"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…

Chương 35: Chương 35

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Giản Mẫn xua xua tay.“Không cần đâu, tôi chỉ là không thể chịu được việc ăn thịt đột ngột, đợi tiêu hóa xong sẽ ổn thôi, hay là anh rót cho tôi ít nước nóng đi uống vào đợi một lát sẽ ổn thôi.”Tưởng Phong nhìn bộ dạng ốm yếu của cô lại nhìn bên ngoài đang bão tuyết, nếu bây giờ ra ngoài rất có thể bệnh sẽ càng nghiêm trọng, cho nên nghe theo lời cô nói xoay người đi rót trà nóng.“Lát nữa mà vẫn còn khó chịu thì nói, tôi sẽ đưa em đi khám.”Tưởng Phong nghiêm mặt ngồi xuống, dáng vẻ này dọa cho Tưởng Tuệ Tuệ bên cạnh không dám nói chuyện, Giản Mẫn cũng cảm thấy bản thân vô cùng gây phiền phức cho người khác, ngại ngùng cúi đầu uống nước.Tưởng Tuệ Tuệ có chút sợ hãi đối với người chú nhỏ làm quân nhân này, mỗi lần chú ấy ở nhà đều không dám đến gần, nhận ra bầu không khí ở đây rất kỳ quái liền di chuyển thân hình nhỏ bé lén lút bỏ chạy.Tưởng Phong bất lực nhìn bộ dạng dè dặt kia, lẩm bẩm nói một câu: “Con bé này mỗi lần gặp tôi là lại như gặp ma.”Không biết tại sao mỗi lần cháu gái nhìn thấy anh đều bỏ chạy cách xa, rõ ràng anh cũng không làm gì nó, với tính khí lạnh lùng của mình anh đã cố gắng hết mức dịu dàng với cô cháu gái nhỏ, mỗi lần trở về vẫn mang đồ ăn ngon và đồ chơi cho con bé nhưng vẫn như cũ bị ghét bỏ.Giản Mẫn nghe thấy thế do dự ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện anh thế mà đang nhìn thẳng vào mình, hóa ra là đang thật sự hỏi cô chứ không phải đang nói một mình.“Cái này… Chính là khí thế của anh khá dọa người, xem ra có vẻ là do tính khí có chút không tốt, khụ khụ,… Cho nên…” Có cô bé nào nguyện ý đối mặt với khuôn mặt hầm hố như vậy a.“Em cũng sợ tôi sao?” Tưởng Phong hỏi.“Haha… Vẫn ổn a.” Tránh đi ánh mắt sâu thẳm của anh, cô vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục uống nước, né tránh việc tiếp tục giao tiếp, làm cho Tưởng Phong nghĩ rằng cô đang sợ mình.“Chỉ cần em không ầm ĩ đòi về nhà tôi sẽ đối tốt với em, cho nên em không cần sợ tôi đâu tôi sẽ không ăn thịt em.”Giản Mẫn vẫn tiếp tục cúi đầu uống nước, uống nước và uống nước, toàn tâm uống nước.Tưởng Phong không nhịn được liếc nhìn cốc nước ấm, thấy cô uống nước nửa ngày cũng không uống bao nhiêu, tiếp đó nhìn thấy cơ thể cô đang dần co lại cách xa mình anh liền nhận ra cô là đang sợ hãi việc ở một mình với anh..

Giản Mẫn xua xua tay.

“Không cần đâu, tôi chỉ là không thể chịu được việc ăn thịt đột ngột, đợi tiêu hóa xong sẽ ổn thôi, hay là anh rót cho tôi ít nước nóng đi uống vào đợi một lát sẽ ổn thôi.

”Tưởng Phong nhìn bộ dạng ốm yếu của cô lại nhìn bên ngoài đang bão tuyết, nếu bây giờ ra ngoài rất có thể bệnh sẽ càng nghiêm trọng, cho nên nghe theo lời cô nói xoay người đi rót trà nóng.

“Lát nữa mà vẫn còn khó chịu thì nói, tôi sẽ đưa em đi khám.

”Tưởng Phong nghiêm mặt ngồi xuống, dáng vẻ này dọa cho Tưởng Tuệ Tuệ bên cạnh không dám nói chuyện, Giản Mẫn cũng cảm thấy bản thân vô cùng gây phiền phức cho người khác, ngại ngùng cúi đầu uống nước.

Tưởng Tuệ Tuệ có chút sợ hãi đối với người chú nhỏ làm quân nhân này, mỗi lần chú ấy ở nhà đều không dám đến gần, nhận ra bầu không khí ở đây rất kỳ quái liền di chuyển thân hình nhỏ bé lén lút bỏ chạy.

Tưởng Phong bất lực nhìn bộ dạng dè dặt kia, lẩm bẩm nói một câu: “Con bé này mỗi lần gặp tôi là lại như gặp ma.

”Không biết tại sao mỗi lần cháu gái nhìn thấy anh đều bỏ chạy cách xa, rõ ràng anh cũng không làm gì nó, với tính khí lạnh lùng của mình anh đã cố gắng hết mức dịu dàng với cô cháu gái nhỏ, mỗi lần trở về vẫn mang đồ ăn ngon và đồ chơi cho con bé nhưng vẫn như cũ bị ghét bỏ.

Giản Mẫn nghe thấy thế do dự ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện anh thế mà đang nhìn thẳng vào mình, hóa ra là đang thật sự hỏi cô chứ không phải đang nói một mình.

“Cái này… Chính là khí thế của anh khá dọa người, xem ra có vẻ là do tính khí có chút không tốt, khụ khụ,… Cho nên…” Có cô bé nào nguyện ý đối mặt với khuôn mặt hầm hố như vậy a.

“Em cũng sợ tôi sao?” Tưởng Phong hỏi.

“Haha… Vẫn ổn a.

” Tránh đi ánh mắt sâu thẳm của anh, cô vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục uống nước, né tránh việc tiếp tục giao tiếp, làm cho Tưởng Phong nghĩ rằng cô đang sợ mình.

“Chỉ cần em không ầm ĩ đòi về nhà tôi sẽ đối tốt với em, cho nên em không cần sợ tôi đâu tôi sẽ không ăn thịt em.

”Giản Mẫn vẫn tiếp tục cúi đầu uống nước, uống nước và uống nước, toàn tâm uống nước.

Tưởng Phong không nhịn được liếc nhìn cốc nước ấm, thấy cô uống nước nửa ngày cũng không uống bao nhiêu, tiếp đó nhìn thấy cơ thể cô đang dần co lại cách xa mình anh liền nhận ra cô là đang sợ hãi việc ở một mình với anh.

.

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Giản Mẫn xua xua tay.“Không cần đâu, tôi chỉ là không thể chịu được việc ăn thịt đột ngột, đợi tiêu hóa xong sẽ ổn thôi, hay là anh rót cho tôi ít nước nóng đi uống vào đợi một lát sẽ ổn thôi.”Tưởng Phong nhìn bộ dạng ốm yếu của cô lại nhìn bên ngoài đang bão tuyết, nếu bây giờ ra ngoài rất có thể bệnh sẽ càng nghiêm trọng, cho nên nghe theo lời cô nói xoay người đi rót trà nóng.“Lát nữa mà vẫn còn khó chịu thì nói, tôi sẽ đưa em đi khám.”Tưởng Phong nghiêm mặt ngồi xuống, dáng vẻ này dọa cho Tưởng Tuệ Tuệ bên cạnh không dám nói chuyện, Giản Mẫn cũng cảm thấy bản thân vô cùng gây phiền phức cho người khác, ngại ngùng cúi đầu uống nước.Tưởng Tuệ Tuệ có chút sợ hãi đối với người chú nhỏ làm quân nhân này, mỗi lần chú ấy ở nhà đều không dám đến gần, nhận ra bầu không khí ở đây rất kỳ quái liền di chuyển thân hình nhỏ bé lén lút bỏ chạy.Tưởng Phong bất lực nhìn bộ dạng dè dặt kia, lẩm bẩm nói một câu: “Con bé này mỗi lần gặp tôi là lại như gặp ma.”Không biết tại sao mỗi lần cháu gái nhìn thấy anh đều bỏ chạy cách xa, rõ ràng anh cũng không làm gì nó, với tính khí lạnh lùng của mình anh đã cố gắng hết mức dịu dàng với cô cháu gái nhỏ, mỗi lần trở về vẫn mang đồ ăn ngon và đồ chơi cho con bé nhưng vẫn như cũ bị ghét bỏ.Giản Mẫn nghe thấy thế do dự ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện anh thế mà đang nhìn thẳng vào mình, hóa ra là đang thật sự hỏi cô chứ không phải đang nói một mình.“Cái này… Chính là khí thế của anh khá dọa người, xem ra có vẻ là do tính khí có chút không tốt, khụ khụ,… Cho nên…” Có cô bé nào nguyện ý đối mặt với khuôn mặt hầm hố như vậy a.“Em cũng sợ tôi sao?” Tưởng Phong hỏi.“Haha… Vẫn ổn a.” Tránh đi ánh mắt sâu thẳm của anh, cô vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục uống nước, né tránh việc tiếp tục giao tiếp, làm cho Tưởng Phong nghĩ rằng cô đang sợ mình.“Chỉ cần em không ầm ĩ đòi về nhà tôi sẽ đối tốt với em, cho nên em không cần sợ tôi đâu tôi sẽ không ăn thịt em.”Giản Mẫn vẫn tiếp tục cúi đầu uống nước, uống nước và uống nước, toàn tâm uống nước.Tưởng Phong không nhịn được liếc nhìn cốc nước ấm, thấy cô uống nước nửa ngày cũng không uống bao nhiêu, tiếp đó nhìn thấy cơ thể cô đang dần co lại cách xa mình anh liền nhận ra cô là đang sợ hãi việc ở một mình với anh..

Chương 35: Chương 35