"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…

Chương 36: Chương 36

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Tưởng Phong tức giận nhếch khóe miệng lên, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy.Thời gian của anh không còn nhiều, thời gian nghỉ phép làm hôn lễ rất nhanh sắp kết thúc rồi anh phải trở lại quân đội, trong giai đoạn này anh nhất định phải xoa dịu vợ mình để cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại, không còn nghĩ đến mấy câu hỏi như là gả thay hay là gả nhầm gì kia nữa.“Em trước đó là muốn gả cho ai?” Tưởng Phong hỏi.Giản Mẫn sửng sốt một chút, há mồm lúc lâu không nghĩ là anh sẽ hỏi câu hỏi này cho nên chỉ có thể lắc đầu: “Không biết nữa, mẹ tôi bảo tôi gả thì tôi gả thôi, trước đây tôi vẫn chưa từng thấy qua hay nghĩ qua.”Tưởng Phong ngẩn ngơ, không ngờ đến sẽ có câu trả lời như vậy, còn tưởng rằng cô trước đó nhất quyết kiên trì như vậy là muốn gả cho người mình có tình cảm, hóa ra là chưa gặp qua.Tâm trạng Tưởng Phong đột nhiên tốt lên, trên mặt cũng buông lỏng hơn mấy phần, lời nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Nếu đã như vậy, em đối với người kia vốn chưa có tình cảm thì tại sao lại không muốn gả cho tôi? Tôi không nghĩ điều kiện người em muốn gả sẽ tốt hơn tôi đâu."Tưởng Phong vốn dĩ không phải là người thích khoe khoang, nhưng giờ phút này vì nâng cao ưu thế bản thân mà lần đầu tiên trong lịch sử anh lại tự mình bán đứng bản thân mang ra khoe khoang, bên ngoài tuy rằng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã có vài phần không dễ chịu.Giản Mẫn lắng nghe xong, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kia của anh một lúc lâu trong lòng thầm gật đầu, điều kiện quả thật rất tốt, lấy làm chồng sẽ chiếm được lợi rất lớn, thế tại sao bản thân cô lại không bằng lòng? Có lý do gì mà không đồng ý?Thấy cô không lên tiếng, Tưởng Phong cũng không thúc giục cô mà đứng dậy nói: “Tuy là lần đầu gặp mặt nhau, nhưng em thực sự rất phù hợp với dáng vẻ người vợ trong tâm trí của tôi, nếu như em bằng lòng ở lại đây tôi nhất định sẽ đối tốt với em, không để em phải chịu ủy khuất, em suy nghĩ cho kỹ đi tôi ra ngoài đây.”Giản Mẫn lần nữa ở trong phòng một mình, cô vốn ngồi đến mệt từ lâu rồi cho nên quen thuộc bọc mình lại, trốn dưới chăn cắn ngón tay và bắt đầu suy nghĩ.Cô vì sao không muốn ở lại đây, là vì cơ thể này không phải của cô sao? Bởi vì mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến bản thân cô không thể chấp nhận được?Hay là vì Giản Phương Phương mới chính là người nên gả cho Tưởng Phong, mà Giản Mẫn cô chẳng qua chỉ là một kẻ đánh cắp, đánh cắp cơ thể người khác bằng một cách khó hiểu, lại còn muốn chiếm chồng vốn nên thuộc về người kia?.

Tưởng Phong tức giận nhếch khóe miệng lên, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy.

Thời gian của anh không còn nhiều, thời gian nghỉ phép làm hôn lễ rất nhanh sắp kết thúc rồi anh phải trở lại quân đội, trong giai đoạn này anh nhất định phải xoa dịu vợ mình để cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại, không còn nghĩ đến mấy câu hỏi như là gả thay hay là gả nhầm gì kia nữa.

“Em trước đó là muốn gả cho ai?” Tưởng Phong hỏi.

Giản Mẫn sửng sốt một chút, há mồm lúc lâu không nghĩ là anh sẽ hỏi câu hỏi này cho nên chỉ có thể lắc đầu: “Không biết nữa, mẹ tôi bảo tôi gả thì tôi gả thôi, trước đây tôi vẫn chưa từng thấy qua hay nghĩ qua.

”Tưởng Phong ngẩn ngơ, không ngờ đến sẽ có câu trả lời như vậy, còn tưởng rằng cô trước đó nhất quyết kiên trì như vậy là muốn gả cho người mình có tình cảm, hóa ra là chưa gặp qua.

Tâm trạng Tưởng Phong đột nhiên tốt lên, trên mặt cũng buông lỏng hơn mấy phần, lời nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Nếu đã như vậy, em đối với người kia vốn chưa có tình cảm thì tại sao lại không muốn gả cho tôi? Tôi không nghĩ điều kiện người em muốn gả sẽ tốt hơn tôi đâu.

"Tưởng Phong vốn dĩ không phải là người thích khoe khoang, nhưng giờ phút này vì nâng cao ưu thế bản thân mà lần đầu tiên trong lịch sử anh lại tự mình bán đứng bản thân mang ra khoe khoang, bên ngoài tuy rằng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã có vài phần không dễ chịu.

Giản Mẫn lắng nghe xong, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kia của anh một lúc lâu trong lòng thầm gật đầu, điều kiện quả thật rất tốt, lấy làm chồng sẽ chiếm được lợi rất lớn, thế tại sao bản thân cô lại không bằng lòng? Có lý do gì mà không đồng ý?Thấy cô không lên tiếng, Tưởng Phong cũng không thúc giục cô mà đứng dậy nói: “Tuy là lần đầu gặp mặt nhau, nhưng em thực sự rất phù hợp với dáng vẻ người vợ trong tâm trí của tôi, nếu như em bằng lòng ở lại đây tôi nhất định sẽ đối tốt với em, không để em phải chịu ủy khuất, em suy nghĩ cho kỹ đi tôi ra ngoài đây.

”Giản Mẫn lần nữa ở trong phòng một mình, cô vốn ngồi đến mệt từ lâu rồi cho nên quen thuộc bọc mình lại, trốn dưới chăn cắn ngón tay và bắt đầu suy nghĩ.

Cô vì sao không muốn ở lại đây, là vì cơ thể này không phải của cô sao? Bởi vì mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến bản thân cô không thể chấp nhận được?Hay là vì Giản Phương Phương mới chính là người nên gả cho Tưởng Phong, mà Giản Mẫn cô chẳng qua chỉ là một kẻ đánh cắp, đánh cắp cơ thể người khác bằng một cách khó hiểu, lại còn muốn chiếm chồng vốn nên thuộc về người kia?.

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Tưởng Phong tức giận nhếch khóe miệng lên, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy.Thời gian của anh không còn nhiều, thời gian nghỉ phép làm hôn lễ rất nhanh sắp kết thúc rồi anh phải trở lại quân đội, trong giai đoạn này anh nhất định phải xoa dịu vợ mình để cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại, không còn nghĩ đến mấy câu hỏi như là gả thay hay là gả nhầm gì kia nữa.“Em trước đó là muốn gả cho ai?” Tưởng Phong hỏi.Giản Mẫn sửng sốt một chút, há mồm lúc lâu không nghĩ là anh sẽ hỏi câu hỏi này cho nên chỉ có thể lắc đầu: “Không biết nữa, mẹ tôi bảo tôi gả thì tôi gả thôi, trước đây tôi vẫn chưa từng thấy qua hay nghĩ qua.”Tưởng Phong ngẩn ngơ, không ngờ đến sẽ có câu trả lời như vậy, còn tưởng rằng cô trước đó nhất quyết kiên trì như vậy là muốn gả cho người mình có tình cảm, hóa ra là chưa gặp qua.Tâm trạng Tưởng Phong đột nhiên tốt lên, trên mặt cũng buông lỏng hơn mấy phần, lời nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Nếu đã như vậy, em đối với người kia vốn chưa có tình cảm thì tại sao lại không muốn gả cho tôi? Tôi không nghĩ điều kiện người em muốn gả sẽ tốt hơn tôi đâu."Tưởng Phong vốn dĩ không phải là người thích khoe khoang, nhưng giờ phút này vì nâng cao ưu thế bản thân mà lần đầu tiên trong lịch sử anh lại tự mình bán đứng bản thân mang ra khoe khoang, bên ngoài tuy rằng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã có vài phần không dễ chịu.Giản Mẫn lắng nghe xong, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú kia của anh một lúc lâu trong lòng thầm gật đầu, điều kiện quả thật rất tốt, lấy làm chồng sẽ chiếm được lợi rất lớn, thế tại sao bản thân cô lại không bằng lòng? Có lý do gì mà không đồng ý?Thấy cô không lên tiếng, Tưởng Phong cũng không thúc giục cô mà đứng dậy nói: “Tuy là lần đầu gặp mặt nhau, nhưng em thực sự rất phù hợp với dáng vẻ người vợ trong tâm trí của tôi, nếu như em bằng lòng ở lại đây tôi nhất định sẽ đối tốt với em, không để em phải chịu ủy khuất, em suy nghĩ cho kỹ đi tôi ra ngoài đây.”Giản Mẫn lần nữa ở trong phòng một mình, cô vốn ngồi đến mệt từ lâu rồi cho nên quen thuộc bọc mình lại, trốn dưới chăn cắn ngón tay và bắt đầu suy nghĩ.Cô vì sao không muốn ở lại đây, là vì cơ thể này không phải của cô sao? Bởi vì mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến bản thân cô không thể chấp nhận được?Hay là vì Giản Phương Phương mới chính là người nên gả cho Tưởng Phong, mà Giản Mẫn cô chẳng qua chỉ là một kẻ đánh cắp, đánh cắp cơ thể người khác bằng một cách khó hiểu, lại còn muốn chiếm chồng vốn nên thuộc về người kia?.

Chương 36: Chương 36