"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình…

Chương 37: Chương 37

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Tưởng Phong tốt như vậy, một chút cũng không để ý chủ nhân cơ thể này chỉ là gả thay, thật lòng thành tâm bảo cô ở lại làm vợ anh, nếu như là Giản Như Như thật thì chắc có lẽ cô ấy sẽ vui biết bao.Nhưng nếu như bây giờ cô chấp nhận Tưởng Phong, lỡ tương lai một ngày nào đó Giản Như Như quay trở về, cô lần nữa trở thành cô hồn không chủ như xưa thì đến lúc đó nhìn bọn họ sống cuộc sống vợ chồng ngọt ngào thì sẽ đau khổ biết bao nhiêu, cho nên nếu như có được lại đánh mất thì thà đừng có sẽ tốt hơn.Nhưng mà Giản Phương Phương đang ở nơi đâu, khi nào cô ấy trở về?Càng nghĩ Giản Mẫn càng thấy hỗn độn không biết vấn đề trước mắt nên giải quyết thế nào, đi lại càng không được vì sẽ chết ở bên ngoài kia.Trong đầu đang suy nghĩ lung tung thì đầu ngón tay bỗng nhiên đau nhói, nhìn lại ngón tay bị mình vô thức cắn đến chảy máu, Giản Mẫn nhanh chóng đem ngón tay ngậm vào trong miệng, không ngờ lại nếm được một mùi gỉ sắt ngòn ngọt, mùi vị của máu làm sao có thể ngọt được? Cô vốn không phải là kẻ khát máu b**n th** a.Giản Mẫn nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay không biết làm thế nào mà đã lành lại, phía trên chỉ còn đọng lại một giọt nước.Giản Mẫn ngẩn người nhìn, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại l**m l**m lưỡi một chút, thật sự rất ngọt, đầu lưỡi vô thức hút thêm vị ngọt truyền vào trong khoan miệng.Đây là?Giản Mẫn kinh ngạc nhìn chăm chú ngón tay mình, đây là thế giới huyền ảo thần kì gì vậy?Phát hiện ra điều khiến người khác kinh ngạc làm cho Giản Mẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề Giản Như Như có quay lại hay không, chỉ cần nhìn vào đầu ngón tay phiếm hồng đọng nước là cô lại nghĩ đến việc không biết bản thân có thể quay lại thế giới ban đầu hay không, còn có nơi đây là nơi cân bằng giữa thời không và không gian cho nên mới xảy ra việc huyền ảo như vậy sao?Mãi cho đến lúc ăn cơm, Tưởng Tuệ Tuệ đi vào gọi Giản Mẫn đi ra ăn cơm Giản Mẫn mới có thể tạm thời cất hết đi những suy nghĩ của bản thân vào trong lòng, cô trước mắt vẫn còn một trận chiến dài cần phải đánh.Nhưng mà trong gia đình, người nhà họ Tưởng nhất định đã có người gặp qua Giản Phương Phương, cô mà ra ngoài sẽ bị lộ tẩy, tuy nhiên cô cũng không thể cứ như thế tránh mặt không ra ngoài mãi được.Giản Mẫn lo lắng bước xuống giường chỉnh đốn lại bản thân một chút..

Tưởng Phong tốt như vậy, một chút cũng không để ý chủ nhân cơ thể này chỉ là gả thay, thật lòng thành tâm bảo cô ở lại làm vợ anh, nếu như là Giản Như Như thật thì chắc có lẽ cô ấy sẽ vui biết bao.

Nhưng nếu như bây giờ cô chấp nhận Tưởng Phong, lỡ tương lai một ngày nào đó Giản Như Như quay trở về, cô lần nữa trở thành cô hồn không chủ như xưa thì đến lúc đó nhìn bọn họ sống cuộc sống vợ chồng ngọt ngào thì sẽ đau khổ biết bao nhiêu, cho nên nếu như có được lại đánh mất thì thà đừng có sẽ tốt hơn.

Nhưng mà Giản Phương Phương đang ở nơi đâu, khi nào cô ấy trở về?Càng nghĩ Giản Mẫn càng thấy hỗn độn không biết vấn đề trước mắt nên giải quyết thế nào, đi lại càng không được vì sẽ chết ở bên ngoài kia.

Trong đầu đang suy nghĩ lung tung thì đầu ngón tay bỗng nhiên đau nhói, nhìn lại ngón tay bị mình vô thức cắn đến chảy máu, Giản Mẫn nhanh chóng đem ngón tay ngậm vào trong miệng, không ngờ lại nếm được một mùi gỉ sắt ngòn ngọt, mùi vị của máu làm sao có thể ngọt được? Cô vốn không phải là kẻ khát máu b**n th** a.

Giản Mẫn nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay không biết làm thế nào mà đã lành lại, phía trên chỉ còn đọng lại một giọt nước.

Giản Mẫn ngẩn người nhìn, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại l**m l**m lưỡi một chút, thật sự rất ngọt, đầu lưỡi vô thức hút thêm vị ngọt truyền vào trong khoan miệng.

Đây là?Giản Mẫn kinh ngạc nhìn chăm chú ngón tay mình, đây là thế giới huyền ảo thần kì gì vậy?Phát hiện ra điều khiến người khác kinh ngạc làm cho Giản Mẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề Giản Như Như có quay lại hay không, chỉ cần nhìn vào đầu ngón tay phiếm hồng đọng nước là cô lại nghĩ đến việc không biết bản thân có thể quay lại thế giới ban đầu hay không, còn có nơi đây là nơi cân bằng giữa thời không và không gian cho nên mới xảy ra việc huyền ảo như vậy sao?Mãi cho đến lúc ăn cơm, Tưởng Tuệ Tuệ đi vào gọi Giản Mẫn đi ra ăn cơm Giản Mẫn mới có thể tạm thời cất hết đi những suy nghĩ của bản thân vào trong lòng, cô trước mắt vẫn còn một trận chiến dài cần phải đánh.

Nhưng mà trong gia đình, người nhà họ Tưởng nhất định đã có người gặp qua Giản Phương Phương, cô mà ra ngoài sẽ bị lộ tẩy, tuy nhiên cô cũng không thể cứ như thế tránh mặt không ra ngoài mãi được.

Giản Mẫn lo lắng bước xuống giường chỉnh đốn lại bản thân một chút.

.

Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới HộTác giả: Mộ Thất Đoá NhiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Con không muốn gả!"Một trận khóc hét từ trong phòng bên cạnh truyền đến, làm kinh động đến cô gái đang mê man trên giường run rẩy thân thể tỉnh lại, tiếp đến chính là một trận tiếng động đùng đoàng ném đồ đạc. "Mày, mày đúng là một nha đầu chết tiệt mà! Còn ném đồ đạc, sao mày không đem chính bản thân mày mà quăng ngã? Như vậy người mẹ như tao đây cũng không cần nhọc lòng đến tức giận, tao như thế nào lại sinh ra một đứa phá của như mày a!" Nói xong Lưu Thúy Vân cũng đột nhiên khóc lên. "Số mệnh tôi sao lại khổ như vậy hả, gả phải cho một tên đàn ông không bản lĩnh, lại sinh ra hai đứa con gái, một đứa thì tâm không ở nhà, đứa kia thì lại là một cái bình chứa thuốc hút hết của cải của nhà. Ông trời ơi! Tôi không bằng chết đi cho rồi!"Lưu Thúy Vân ô ô khóc, Giản Phương Phương ở một bên cổ họng cũng nấc lên mấy tiếng rơi lệ, miệng gắt gao ngậm chặt mặc cho mẹ mình khóc lóc thế nào cũng vẫn kiên trì không đồng ý. Giản Mẫn co người lại ở trong góc, cố gắng hết mức để làm cho chính mình… Tưởng Phong tốt như vậy, một chút cũng không để ý chủ nhân cơ thể này chỉ là gả thay, thật lòng thành tâm bảo cô ở lại làm vợ anh, nếu như là Giản Như Như thật thì chắc có lẽ cô ấy sẽ vui biết bao.Nhưng nếu như bây giờ cô chấp nhận Tưởng Phong, lỡ tương lai một ngày nào đó Giản Như Như quay trở về, cô lần nữa trở thành cô hồn không chủ như xưa thì đến lúc đó nhìn bọn họ sống cuộc sống vợ chồng ngọt ngào thì sẽ đau khổ biết bao nhiêu, cho nên nếu như có được lại đánh mất thì thà đừng có sẽ tốt hơn.Nhưng mà Giản Phương Phương đang ở nơi đâu, khi nào cô ấy trở về?Càng nghĩ Giản Mẫn càng thấy hỗn độn không biết vấn đề trước mắt nên giải quyết thế nào, đi lại càng không được vì sẽ chết ở bên ngoài kia.Trong đầu đang suy nghĩ lung tung thì đầu ngón tay bỗng nhiên đau nhói, nhìn lại ngón tay bị mình vô thức cắn đến chảy máu, Giản Mẫn nhanh chóng đem ngón tay ngậm vào trong miệng, không ngờ lại nếm được một mùi gỉ sắt ngòn ngọt, mùi vị của máu làm sao có thể ngọt được? Cô vốn không phải là kẻ khát máu b**n th** a.Giản Mẫn nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy vết thương trên đầu ngón tay không biết làm thế nào mà đã lành lại, phía trên chỉ còn đọng lại một giọt nước.Giản Mẫn ngẩn người nhìn, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại l**m l**m lưỡi một chút, thật sự rất ngọt, đầu lưỡi vô thức hút thêm vị ngọt truyền vào trong khoan miệng.Đây là?Giản Mẫn kinh ngạc nhìn chăm chú ngón tay mình, đây là thế giới huyền ảo thần kì gì vậy?Phát hiện ra điều khiến người khác kinh ngạc làm cho Giản Mẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề Giản Như Như có quay lại hay không, chỉ cần nhìn vào đầu ngón tay phiếm hồng đọng nước là cô lại nghĩ đến việc không biết bản thân có thể quay lại thế giới ban đầu hay không, còn có nơi đây là nơi cân bằng giữa thời không và không gian cho nên mới xảy ra việc huyền ảo như vậy sao?Mãi cho đến lúc ăn cơm, Tưởng Tuệ Tuệ đi vào gọi Giản Mẫn đi ra ăn cơm Giản Mẫn mới có thể tạm thời cất hết đi những suy nghĩ của bản thân vào trong lòng, cô trước mắt vẫn còn một trận chiến dài cần phải đánh.Nhưng mà trong gia đình, người nhà họ Tưởng nhất định đã có người gặp qua Giản Phương Phương, cô mà ra ngoài sẽ bị lộ tẩy, tuy nhiên cô cũng không thể cứ như thế tránh mặt không ra ngoài mãi được.Giản Mẫn lo lắng bước xuống giường chỉnh đốn lại bản thân một chút..

Chương 37: Chương 37