"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.
Chương 579
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Có điều, anh hiểu rất rõ, lão què không dám đấu với anh, chỉ là bởi vì Diệp Tử Long mà thôi, chứ không dám liều mạng chiến đấu. Mục đích ông ta đến thành phố Cảng chủ yếu là bảo vệ Diệp Tử Long, chứ không phải là để giết Diệp Phàm! “Lão què chết tiệt, giao hắn ta ra, tôi sẽ tha mạng cho ông!”, Diệp Phàm hét lớn, đập Đường đao xuống đất, một viên đá to bằng nửa nắm tay bị anh đập ra rồi đánh về phía lão què. Nhìn viên đá đang vù vù bay đến, Diệp Tử Long cắn răng, giơ tay chặn. Nếu như hắn ta không chặn lại, viên đá rất có thể sẽ đập vào sau đầu lão què, vậy bọn họ chết chắc. “A”. Diệp Tử Long gào lên thảm thiết, tay hắn ta máu thịt loang lổ, xương tay bị viên đá đập gãy. Cái đau đớn vì gãy xương khiến mồ hôi rịn đầy trán hắn rồi tí tách rơi xuống, nhỏ trên vai lão què. “Vù vù vù…” Lại có ba viên đá liên tiếp bay đến, vẫn là Diệp Phàm đánh tới, lão què tuy mất một chân, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn. Mà đột nhiên ông ta lại quay người bỏ chạy, cho dù là anh cũng không thể đuổi kịp trong giây lát. Nhìn viên đá đang bay tới, Diệp Tử Long sợ phát khóc, giơ hai cánh tay lên đỡ, khiến hắn ta đau đớn cùng cực. Có điều, vẫn có một viên đá đập vào sau lưng ông ta, lão què đang chạy trốn ho ra một ngụm máu tươi! “Lão què chết tiệt, khoanh tay chịu chết đi, tôi tha mạng cho ông…” Diệp Phàm hét lên, khoảng cách giữa anh và lão què càng lúc càng gần, nhưng đột nhiên lão què lại bật cười lớn. Dưới ánh mắt giật mình của Diệp Phàm, lão què ném mạnh Diệp Tử Long xuống đoạn dốc bên kia. Đoạn dốc bên kia là một con đường nhựa, nhưng cũng phải cao bằng ba bốn tầng nhà, với độ cao như vậy, người rơi xuống chắc chắn sẽ chết. Chả lẽ lão què muốn bỏ Diệp Tử Long lại còn mình chạy thoát thân? Nhưng ngay sau đó, Diệp Phàm nghe thấy tiếng động cơ gầm rú của xe ô tô, chỉ thấy Diệp Tử Long gào hét kêu lên rồi rơi xuống thùng xe của một chiếc xe kéo. Diệp Tử Long rơi từ trên cao xuống, ngã vào thùng xe tải rồi theo chiếc xe đi xa mất! “Lão què, ông tự tìm đường chết đấy!” Mặt Diệp Phàm hung ác, đường đao lay động trong tay, mạnh mẽ lao về phía lão què. Lão què không hề sợ hãi, điềm nhiên huýt sáo, Diệp Tử Long đi rồi thì nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành. Bụi cuộn tung mù, cây cối đổ rạp, hai người đánh nhau vô cùng quyết liệt, mức độ tàn phá cực kỳ lớn. Những người từ hồ chứa nước chạy tới đây, từ xa xa nhìn cảnh đánh nhau khiến người nào người nấy sợ run người. Lại sau một chuỗi đòn tấn công dồn dập, cây gậy của lão què bị đánh bay, mất đi vũ khí cũng chứng tỏ cuộc đời của ông ta đã đi đến hồi kết! “Phập”. Một đao xuyên người!
Có điều, anh hiểu rất rõ, lão què không dám đấu với anh, chỉ là bởi vì Diệp Tử Long mà thôi, chứ không dám liều mạng chiến đấu.
Mục đích ông ta đến thành phố Cảng chủ yếu là bảo vệ Diệp Tử Long, chứ không phải là để giết Diệp Phàm!
“Lão què chết tiệt, giao hắn ta ra, tôi sẽ tha mạng cho ông!”, Diệp Phàm hét lớn, đập Đường đao xuống đất, một viên đá to bằng nửa nắm tay bị anh đập ra rồi đánh về phía lão què.
Nhìn viên đá đang vù vù bay đến, Diệp Tử Long cắn răng, giơ tay chặn.
Nếu như hắn ta không chặn lại, viên đá rất có thể sẽ đập vào sau đầu lão què, vậy bọn họ chết chắc.
“A”.
Diệp Tử Long gào lên thảm thiết, tay hắn ta máu thịt loang lổ, xương tay bị viên đá đập gãy.
Cái đau đớn vì gãy xương khiến mồ hôi rịn đầy trán hắn rồi tí tách rơi xuống, nhỏ trên vai lão què.
“Vù vù vù…”
Lại có ba viên đá liên tiếp bay đến, vẫn là Diệp Phàm đánh tới, lão què tuy mất một chân, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.
Mà đột nhiên ông ta lại quay người bỏ chạy, cho dù là anh cũng không thể đuổi kịp trong giây lát.
Nhìn viên đá đang bay tới, Diệp Tử Long sợ phát khóc, giơ hai cánh tay lên đỡ, khiến hắn ta đau đớn cùng cực.
Có điều, vẫn có một viên đá đập vào sau lưng ông ta, lão què đang chạy trốn ho ra một ngụm máu tươi!
“Lão què chết tiệt, khoanh tay chịu chết đi, tôi tha mạng cho ông…”
Diệp Phàm hét lên, khoảng cách giữa anh và lão què càng lúc càng gần, nhưng đột nhiên lão què lại bật cười lớn.
Dưới ánh mắt giật mình của Diệp Phàm, lão què ném mạnh Diệp Tử Long xuống đoạn dốc bên kia.
Đoạn dốc bên kia là một con đường nhựa, nhưng cũng phải cao bằng ba bốn tầng nhà, với độ cao như vậy, người rơi xuống chắc chắn sẽ chết.
Chả lẽ lão què muốn bỏ Diệp Tử Long lại còn mình chạy thoát thân?
Nhưng ngay sau đó, Diệp Phàm nghe thấy tiếng động cơ gầm rú của xe ô tô, chỉ thấy Diệp Tử Long gào hét kêu lên rồi rơi xuống thùng xe của một chiếc xe kéo.
Diệp Tử Long rơi từ trên cao xuống, ngã vào thùng xe tải rồi theo chiếc xe đi xa mất!
“Lão què, ông tự tìm đường chết đấy!”
Mặt Diệp Phàm hung ác, đường đao lay động trong tay, mạnh mẽ lao về phía lão què.
Lão què không hề sợ hãi, điềm nhiên huýt sáo, Diệp Tử Long đi rồi thì nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành.
Bụi cuộn tung mù, cây cối đổ rạp, hai người đánh nhau vô cùng quyết liệt, mức độ tàn phá cực kỳ lớn.
Những người từ hồ chứa nước chạy tới đây, từ xa xa nhìn cảnh đánh nhau khiến người nào người nấy sợ run người.
Lại sau một chuỗi đòn tấn công dồn dập, cây gậy của lão què bị đánh bay, mất đi vũ khí cũng chứng tỏ cuộc đời của ông ta đã đi đến hồi kết!
“Phập”.
Một đao xuyên người!
Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. Có điều, anh hiểu rất rõ, lão què không dám đấu với anh, chỉ là bởi vì Diệp Tử Long mà thôi, chứ không dám liều mạng chiến đấu. Mục đích ông ta đến thành phố Cảng chủ yếu là bảo vệ Diệp Tử Long, chứ không phải là để giết Diệp Phàm! “Lão què chết tiệt, giao hắn ta ra, tôi sẽ tha mạng cho ông!”, Diệp Phàm hét lớn, đập Đường đao xuống đất, một viên đá to bằng nửa nắm tay bị anh đập ra rồi đánh về phía lão què. Nhìn viên đá đang vù vù bay đến, Diệp Tử Long cắn răng, giơ tay chặn. Nếu như hắn ta không chặn lại, viên đá rất có thể sẽ đập vào sau đầu lão què, vậy bọn họ chết chắc. “A”. Diệp Tử Long gào lên thảm thiết, tay hắn ta máu thịt loang lổ, xương tay bị viên đá đập gãy. Cái đau đớn vì gãy xương khiến mồ hôi rịn đầy trán hắn rồi tí tách rơi xuống, nhỏ trên vai lão què. “Vù vù vù…” Lại có ba viên đá liên tiếp bay đến, vẫn là Diệp Phàm đánh tới, lão què tuy mất một chân, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn. Mà đột nhiên ông ta lại quay người bỏ chạy, cho dù là anh cũng không thể đuổi kịp trong giây lát. Nhìn viên đá đang bay tới, Diệp Tử Long sợ phát khóc, giơ hai cánh tay lên đỡ, khiến hắn ta đau đớn cùng cực. Có điều, vẫn có một viên đá đập vào sau lưng ông ta, lão què đang chạy trốn ho ra một ngụm máu tươi! “Lão què chết tiệt, khoanh tay chịu chết đi, tôi tha mạng cho ông…” Diệp Phàm hét lên, khoảng cách giữa anh và lão què càng lúc càng gần, nhưng đột nhiên lão què lại bật cười lớn. Dưới ánh mắt giật mình của Diệp Phàm, lão què ném mạnh Diệp Tử Long xuống đoạn dốc bên kia. Đoạn dốc bên kia là một con đường nhựa, nhưng cũng phải cao bằng ba bốn tầng nhà, với độ cao như vậy, người rơi xuống chắc chắn sẽ chết. Chả lẽ lão què muốn bỏ Diệp Tử Long lại còn mình chạy thoát thân? Nhưng ngay sau đó, Diệp Phàm nghe thấy tiếng động cơ gầm rú của xe ô tô, chỉ thấy Diệp Tử Long gào hét kêu lên rồi rơi xuống thùng xe của một chiếc xe kéo. Diệp Tử Long rơi từ trên cao xuống, ngã vào thùng xe tải rồi theo chiếc xe đi xa mất! “Lão què, ông tự tìm đường chết đấy!” Mặt Diệp Phàm hung ác, đường đao lay động trong tay, mạnh mẽ lao về phía lão què. Lão què không hề sợ hãi, điềm nhiên huýt sáo, Diệp Tử Long đi rồi thì nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành. Bụi cuộn tung mù, cây cối đổ rạp, hai người đánh nhau vô cùng quyết liệt, mức độ tàn phá cực kỳ lớn. Những người từ hồ chứa nước chạy tới đây, từ xa xa nhìn cảnh đánh nhau khiến người nào người nấy sợ run người. Lại sau một chuỗi đòn tấn công dồn dập, cây gậy của lão què bị đánh bay, mất đi vũ khí cũng chứng tỏ cuộc đời của ông ta đã đi đến hồi kết! “Phập”. Một đao xuyên người!