Tác giả:

"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel.

Chương 580

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường đao đâm vào ngực ông ta, xuyên ra sau lưng!  Máu tươi nhuốm đầy đất!  Những người theo dõi trận chiến đều cảm thấy chấn động thần hồn.  “Lão què chết rồi, bị đâm xuyên người, Diệp Phàm…quá là đáng sợ!”  “Không thể chọc vào, dưới bậc tiểu tông sư anh ta chính là vô địch!”  “Còn trẻ như vậy đã gần đạt ngưỡng tiểu tông sư, tôi có dự cảm võ đạo của thành phố Cảng trong tương lai, chắc chắn sẽ là thiên hạ của anh ta!”  Mọi người xôn xao bàn luận, thành phố Cảng là một trong những thành phố lớn nhất ở Hoa Đông, chắc chắn là có hóa kính tiểu tông sư, mà không chỉ có một hai người.  Nhưng, tuổi còn trẻ đã gần đạt tiểu tông sư, thậm chí có thể giế t chết người cùng bậc, thì chỉ có mình Diệp Phàm!  “Diệp Tử Long đâu? Sao không thấy hắn ta?”  “Chả lẽ hắn ta chạy trốn rồi?”  Chẳng mấy chốc đã có người phát hiện không thấy Diệp Tử Long, mọi người thì thầm to nhỏ, nhưng lúc này Diệp Phàm rút Đường đao ra, đi lên trên.  Tiếng bàn tán xì xầm đột nhiên im bặt, bởi vì họ nhận ra ánh mắt Diệp Phàm lại đang nhìn về một hướng khác.  Theo bước chân anh đi, mũi đao chúc xuống, máu nhỏ từng giọt từng giọt.  Anh khẽ vẩy một cái, lưỡi đao lại sáng trong bóng loáng, không còn vệt máu bám vào!  “Đao tốt đấy!”  Diệp Phàm tán thưởng, nhìn về một phía rồi sải bước đi lên.  Mọi người chiếu theo ánh mắt anh nhìn sang và cực kỳ kinh ngạc, phía Diệp Phàm nhìn chính là đám người Đường Kỳ Tài, Chung Dật Phi.  Đường Kỳ Tài là người của võ đường, trong võ đường thì nhà họ Đường cũng là một nhánh quan trọng.  Chung Dật Phi là cháu ruột của ông chủ là họ Chung, gã ta lại là đệ tử của môn phái Lăng Tiêu Sơn có lịch sử lâu đời.  Đều là những người có địa vị cao, hơn nữa họ không phải người đến từ nơi khác như Lâm Phố hay Diệp Tử Long, mà là thế lực địa phương ở thành phố Cảng!  Chả lẽ Diệp Phàm còn muốn giết cả họ?  Bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn chằm chằm, mấy người Đường Kỳ Tài cảm thấy nổi da gà.  Sát khí, trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sát khí, người Diệp Phàm giờ đây dính đầy máu đỏ, giống như chiến thần vậy, khiến họ lạnh người!  “Diệp Phàm, anh đứng lại, mau đứng lại!”  “Chúng tôi là đệ tử của

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường đao đâm vào ngực ông ta, xuyên ra sau lưng!  

Máu tươi nhuốm đầy đất!  

Những người theo dõi trận chiến đều cảm thấy chấn động thần hồn.  

“Lão què chết rồi, bị đâm xuyên người, Diệp Phàm…quá là đáng sợ!”  

“Không thể chọc vào, dưới bậc tiểu tông sư anh ta chính là vô địch!”  

“Còn trẻ như vậy đã gần đạt ngưỡng tiểu tông sư, tôi có dự cảm võ đạo của thành phố Cảng trong tương lai, chắc chắn sẽ là thiên hạ của anh ta!”  

Mọi người xôn xao bàn luận, thành phố Cảng là một trong những thành phố lớn nhất ở Hoa Đông, chắc chắn là có hóa kính tiểu tông sư, mà không chỉ có một hai người.  

Nhưng, tuổi còn trẻ đã gần đạt tiểu tông sư, thậm chí có thể giế t chết người cùng bậc, thì chỉ có mình Diệp Phàm!  

“Diệp Tử Long đâu? Sao không thấy hắn ta?”  

“Chả lẽ hắn ta chạy trốn rồi?”  

Chẳng mấy chốc đã có người phát hiện không thấy Diệp Tử Long, mọi người thì thầm to nhỏ, nhưng lúc này Diệp Phàm rút Đường đao ra, đi lên trên.  

Tiếng bàn tán xì xầm đột nhiên im bặt, bởi vì họ nhận ra ánh mắt Diệp Phàm lại đang nhìn về một hướng khác.  

Theo bước chân anh đi, mũi đao chúc xuống, máu nhỏ từng giọt từng giọt.  

Anh khẽ vẩy một cái, lưỡi đao lại sáng trong bóng loáng, không còn vệt máu bám vào!  

“Đao tốt đấy!”  

Diệp Phàm tán thưởng, nhìn về một phía rồi sải bước đi lên.  

Mọi người chiếu theo ánh mắt anh nhìn sang và cực kỳ kinh ngạc, phía Diệp Phàm nhìn chính là đám người Đường Kỳ Tài, Chung Dật Phi.  

Đường Kỳ Tài là người của võ đường, trong võ đường thì nhà họ Đường cũng là một nhánh quan trọng.  

Chung Dật Phi là cháu ruột của ông chủ là họ Chung, gã ta lại là đệ tử của môn phái Lăng Tiêu Sơn có lịch sử lâu đời.  

Đều là những người có địa vị cao, hơn nữa họ không phải người đến từ nơi khác như Lâm Phố hay Diệp Tử Long, mà là thế lực địa phương ở thành phố Cảng!  

Chả lẽ Diệp Phàm còn muốn giết cả họ?  

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn chằm chằm, mấy người Đường Kỳ Tài cảm thấy nổi da gà.  

Sát khí, trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sát khí, người Diệp Phàm giờ đây dính đầy máu đỏ, giống như chiến thần vậy, khiến họ lạnh người!  

“Diệp Phàm, anh đứng lại, mau đứng lại!”  

“Chúng tôi là đệ tử của

Phá Quân MệnhTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình"Tiểu Phàm, mẹ tìm con những mười hai năm, cuối cùng cũng tìm được rồi, con về nhà với mẹ có được không?""Mẹ sai rồi, gia tộc chúng ta cũng sai rồi, khi xưa mọi người không nên thờ ơ với con như thế, con tha thứ cho mẹ có được không..""Bây giờ em trai con đang cần con, đó là em trai ruột thịt của con, con nhất định phải giúp thằng bé."Trong một phòng VIP của khách sạn Hoàng Minh thuộc thành phố Cảng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt không ngừng khóc lóc van xin, anh chỉ im lặng không nói gì.Người phụ nữ ấy rất biết chăm sóc bản thân, trông bề ngoài chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, trên cổ tay đeo đồng hồ Patek Philippe chuyên dành cho giới quý tộc, trị giá hàng triệu tệ.Trên chiếc cổ trắng nõn đeo một viên ngọc phỉ thủy màu xanh biếc, quần áo là hàng đặt hãng Chanel. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường đao đâm vào ngực ông ta, xuyên ra sau lưng!  Máu tươi nhuốm đầy đất!  Những người theo dõi trận chiến đều cảm thấy chấn động thần hồn.  “Lão què chết rồi, bị đâm xuyên người, Diệp Phàm…quá là đáng sợ!”  “Không thể chọc vào, dưới bậc tiểu tông sư anh ta chính là vô địch!”  “Còn trẻ như vậy đã gần đạt ngưỡng tiểu tông sư, tôi có dự cảm võ đạo của thành phố Cảng trong tương lai, chắc chắn sẽ là thiên hạ của anh ta!”  Mọi người xôn xao bàn luận, thành phố Cảng là một trong những thành phố lớn nhất ở Hoa Đông, chắc chắn là có hóa kính tiểu tông sư, mà không chỉ có một hai người.  Nhưng, tuổi còn trẻ đã gần đạt tiểu tông sư, thậm chí có thể giế t chết người cùng bậc, thì chỉ có mình Diệp Phàm!  “Diệp Tử Long đâu? Sao không thấy hắn ta?”  “Chả lẽ hắn ta chạy trốn rồi?”  Chẳng mấy chốc đã có người phát hiện không thấy Diệp Tử Long, mọi người thì thầm to nhỏ, nhưng lúc này Diệp Phàm rút Đường đao ra, đi lên trên.  Tiếng bàn tán xì xầm đột nhiên im bặt, bởi vì họ nhận ra ánh mắt Diệp Phàm lại đang nhìn về một hướng khác.  Theo bước chân anh đi, mũi đao chúc xuống, máu nhỏ từng giọt từng giọt.  Anh khẽ vẩy một cái, lưỡi đao lại sáng trong bóng loáng, không còn vệt máu bám vào!  “Đao tốt đấy!”  Diệp Phàm tán thưởng, nhìn về một phía rồi sải bước đi lên.  Mọi người chiếu theo ánh mắt anh nhìn sang và cực kỳ kinh ngạc, phía Diệp Phàm nhìn chính là đám người Đường Kỳ Tài, Chung Dật Phi.  Đường Kỳ Tài là người của võ đường, trong võ đường thì nhà họ Đường cũng là một nhánh quan trọng.  Chung Dật Phi là cháu ruột của ông chủ là họ Chung, gã ta lại là đệ tử của môn phái Lăng Tiêu Sơn có lịch sử lâu đời.  Đều là những người có địa vị cao, hơn nữa họ không phải người đến từ nơi khác như Lâm Phố hay Diệp Tử Long, mà là thế lực địa phương ở thành phố Cảng!  Chả lẽ Diệp Phàm còn muốn giết cả họ?  Bị ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Phàm nhìn chằm chằm, mấy người Đường Kỳ Tài cảm thấy nổi da gà.  Sát khí, trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sát khí, người Diệp Phàm giờ đây dính đầy máu đỏ, giống như chiến thần vậy, khiến họ lạnh người!  “Diệp Phàm, anh đứng lại, mau đứng lại!”  “Chúng tôi là đệ tử của

Chương 580