Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1145

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1145Tề Mẫn Mẫn lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, nghĩ đến những gì Hoắc Trì Viễn nói, không khỏi bế tắc.Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, không thở nổi.Ghen tuông hóa ra thật sự làm người ta muốn nổi điên.Cô cảm thấy mình sắp không còn là mình nữa.Hoắc Trì Viễn khởi động xe xong, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, vừa lái xe vừa nói:”Nha đầu, về sau cho dù chơi đến điên rồi cũng phải nhớ gọi điện cho anh. Anh già rồi, bị dọa như vậy không chịu nổi đâu.”“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng như phủ băng.Sự xa cách của Tề Mẫn Mẫn hoàn toàn dọa cho Hoắc Trì Viễn hoảng sợ.“Nha đầu, có phải có điều gì mà anh không làm tốt không?” Hoắc Trì Viễn căng thẳng hỏi.“Không phải. Anh làm rất tốt.” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy sống mũi cay cay.Hoắc Trì Viễn đối với cô rất tốt, nhưng không chỉ tốt với vô, còn tốt với cả Ưng Mẫn.Nhưng đều không phải là lòng thương hại, nên cô không có lý do gì để trách anh cả.Hoắc Trì Viễn dừng xe trước cửa biệt thự mới buông tay Tề Mẫn Mẫn ra. Anh vừa xuống mở xửa xe, muốn đi sang bên kia mở cửa xe cho Tề Mẫn Mẫn thì đã nhìn thấy cô tự ra ngoài trước, rồi chạy vào biệt thự.Lần đầu tiên, Tề Mẫn Mẫn không chờ anh!Hoắc Trì Viễn trong lòng vô cùng khó chịu.Anh lấy điện thoại bấm số điện thoại của một người bạn:”Giúp tôi điều tra hôm nay Tề Mẫn Mẫn đã gặp những ai.”Nói cảm ơn xong, anh lập tức đuổi theo.Chu Cầm nghe thấy tiếng phanh xe, lập tức đi ra ngoài.Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa thì đụng phải Chu Cầm, dừng bước xong, hơi hơi xoa thắt lưng một chút:”Mẹ.”“Về rồi à?” Chu Cầm lo lắng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.“Làm mẹ lo lắng rồi. Con hơi mệt, con đi ngủ trước.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền chạy lên lầu.Chu Cầm nhìn con trai đang vội vã đuổi theo Tề Mẫn Mẫn, ngay cả mình cũng không thèm nhìn, bả vai hơi run một chút.Quả nhiên có vợ thì quên luôn mẹ!Tề Mẫn Mẫn chạy lên lầu, đi vào nhà vệ sinh.Ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô cắn môi, áp lực khóc.Tuy rằng không dám tranh gì với Tưởng Y Nhiên, nhưng cô vẫn sẽ ghen tỵ.Cô cũng không phải người mà Hoắc Trì Viễn yêu nhất!“Nha đầu, mở cửa!” Hoắc Trì Viễn vội vàng nói.“Em đang tắm.” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cố gắng che dấu thương tâm nói.“Đúng lúc anh cũng muốn tắm.” Hoắc Trì Viễn lớn tiếng nói.“Đợi em tắm xong.” Tề Mẫn Mẫn cũng không có mở cửa cho Hoắc Trì Viễn.Anh đứng ngoài cửa, chống nạnh, bất đắc dĩ cắn môi mỏng.

Chương 1145

Tề Mẫn Mẫn lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, nghĩ đến những gì Hoắc Trì Viễn nói, không khỏi bế tắc.

Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, không thở nổi.

Ghen tuông hóa ra thật sự làm người ta muốn nổi điên.

Cô cảm thấy mình sắp không còn là mình nữa.

Hoắc Trì Viễn khởi động xe xong, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, vừa lái xe vừa nói:”Nha đầu, về sau cho dù chơi đến điên rồi cũng phải nhớ gọi điện cho anh. Anh già rồi, bị dọa như vậy không chịu nổi đâu.”

“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng như phủ băng.

Sự xa cách của Tề Mẫn Mẫn hoàn toàn dọa cho Hoắc Trì Viễn hoảng sợ.

“Nha đầu, có phải có điều gì mà anh không làm tốt không?” Hoắc Trì Viễn căng thẳng hỏi.

“Không phải. Anh làm rất tốt.” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy sống mũi cay cay.

Hoắc Trì Viễn đối với cô rất tốt, nhưng không chỉ tốt với vô, còn tốt với cả Ưng Mẫn.

Nhưng đều không phải là lòng thương hại, nên cô không có lý do gì để trách anh cả.

Hoắc Trì Viễn dừng xe trước cửa biệt thự mới buông tay Tề Mẫn Mẫn ra. Anh vừa xuống mở xửa xe, muốn đi sang bên kia mở cửa xe cho Tề Mẫn Mẫn thì đã nhìn thấy cô tự ra ngoài trước, rồi chạy vào biệt thự.

Lần đầu tiên, Tề Mẫn Mẫn không chờ anh!

Hoắc Trì Viễn trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh lấy điện thoại bấm số điện thoại của một người bạn:”Giúp tôi điều tra hôm nay Tề Mẫn Mẫn đã gặp những ai.”

Nói cảm ơn xong, anh lập tức đuổi theo.

Chu Cầm nghe thấy tiếng phanh xe, lập tức đi ra ngoài.

Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa thì đụng phải Chu Cầm, dừng bước xong, hơi hơi xoa thắt lưng một chút:”Mẹ.”

“Về rồi à?” Chu Cầm lo lắng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.

“Làm mẹ lo lắng rồi. Con hơi mệt, con đi ngủ trước.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền chạy lên lầu.

Chu Cầm nhìn con trai đang vội vã đuổi theo Tề Mẫn Mẫn, ngay cả mình cũng không thèm nhìn, bả vai hơi run một chút.

Quả nhiên có vợ thì quên luôn mẹ!

Tề Mẫn Mẫn chạy lên lầu, đi vào nhà vệ sinh.

Ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô cắn môi, áp lực khóc.

Tuy rằng không dám tranh gì với Tưởng Y Nhiên, nhưng cô vẫn sẽ ghen tỵ.

Cô cũng không phải người mà Hoắc Trì Viễn yêu nhất!

“Nha đầu, mở cửa!” Hoắc Trì Viễn vội vàng nói.

“Em đang tắm.” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cố gắng che dấu thương tâm nói.

“Đúng lúc anh cũng muốn tắm.” Hoắc Trì Viễn lớn tiếng nói.

“Đợi em tắm xong.” Tề Mẫn Mẫn cũng không có mở cửa cho Hoắc Trì Viễn.

Anh đứng ngoài cửa, chống nạnh, bất đắc dĩ cắn môi mỏng.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1145Tề Mẫn Mẫn lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, nghĩ đến những gì Hoắc Trì Viễn nói, không khỏi bế tắc.Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, không thở nổi.Ghen tuông hóa ra thật sự làm người ta muốn nổi điên.Cô cảm thấy mình sắp không còn là mình nữa.Hoắc Trì Viễn khởi động xe xong, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, vừa lái xe vừa nói:”Nha đầu, về sau cho dù chơi đến điên rồi cũng phải nhớ gọi điện cho anh. Anh già rồi, bị dọa như vậy không chịu nổi đâu.”“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn không hề quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng như phủ băng.Sự xa cách của Tề Mẫn Mẫn hoàn toàn dọa cho Hoắc Trì Viễn hoảng sợ.“Nha đầu, có phải có điều gì mà anh không làm tốt không?” Hoắc Trì Viễn căng thẳng hỏi.“Không phải. Anh làm rất tốt.” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy sống mũi cay cay.Hoắc Trì Viễn đối với cô rất tốt, nhưng không chỉ tốt với vô, còn tốt với cả Ưng Mẫn.Nhưng đều không phải là lòng thương hại, nên cô không có lý do gì để trách anh cả.Hoắc Trì Viễn dừng xe trước cửa biệt thự mới buông tay Tề Mẫn Mẫn ra. Anh vừa xuống mở xửa xe, muốn đi sang bên kia mở cửa xe cho Tề Mẫn Mẫn thì đã nhìn thấy cô tự ra ngoài trước, rồi chạy vào biệt thự.Lần đầu tiên, Tề Mẫn Mẫn không chờ anh!Hoắc Trì Viễn trong lòng vô cùng khó chịu.Anh lấy điện thoại bấm số điện thoại của một người bạn:”Giúp tôi điều tra hôm nay Tề Mẫn Mẫn đã gặp những ai.”Nói cảm ơn xong, anh lập tức đuổi theo.Chu Cầm nghe thấy tiếng phanh xe, lập tức đi ra ngoài.Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa thì đụng phải Chu Cầm, dừng bước xong, hơi hơi xoa thắt lưng một chút:”Mẹ.”“Về rồi à?” Chu Cầm lo lắng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.“Làm mẹ lo lắng rồi. Con hơi mệt, con đi ngủ trước.” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền chạy lên lầu.Chu Cầm nhìn con trai đang vội vã đuổi theo Tề Mẫn Mẫn, ngay cả mình cũng không thèm nhìn, bả vai hơi run một chút.Quả nhiên có vợ thì quên luôn mẹ!Tề Mẫn Mẫn chạy lên lầu, đi vào nhà vệ sinh.Ngồi chồm hổm trên mặt đất, cô cắn môi, áp lực khóc.Tuy rằng không dám tranh gì với Tưởng Y Nhiên, nhưng cô vẫn sẽ ghen tỵ.Cô cũng không phải người mà Hoắc Trì Viễn yêu nhất!“Nha đầu, mở cửa!” Hoắc Trì Viễn vội vàng nói.“Em đang tắm.” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cố gắng che dấu thương tâm nói.“Đúng lúc anh cũng muốn tắm.” Hoắc Trì Viễn lớn tiếng nói.“Đợi em tắm xong.” Tề Mẫn Mẫn cũng không có mở cửa cho Hoắc Trì Viễn.Anh đứng ngoài cửa, chống nạnh, bất đắc dĩ cắn môi mỏng.

Chương 1145