Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1162
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1162“Chẳng lẽ em không biết Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ là bóng đèn siêu cấp sao?” Hoắc Trì Viễn không vui, hừ một tiếng.“Nhiều người sẽ càng vui chứ sao!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn.“Ngày rằm đó, anh bao thời gian của em! Anh còn chưa được ngắm pháo hoa riêng với em thôi đó!” Hoắc Trì Viễn ghen tị nói.“Được rồi, em đồng ý mà!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.Cùng anh ngồi bên bờ sông, ngắm pháo hoa…..là việc rất lãng mạn mà.Nếu có thêm Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ thì sẽ không lãng mạn nữa.Tề Mẫn Mẫn cũng không biết rốt cuộc ngủ gật lúc nào. Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình dựa vào ngực Hoắc Trì Viễn. Vậy mà anh và cô ngủ cả một đêm ở ghế.“Hoắc Trì Viễn, bình minh rồi!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn.“Sao lại ngủ mất nhỉ?” Hoắc Trì Viễn xoa mi tâm.“Mau dậy đánh răng rửa mặt thôi!” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi lòng Hoắc Trì Viễn, túm tay anh nói.Anh nói tối nay muốn chuyển về nhà ở, cho nên ăn xong điểm tâm phải thu dọn hành lý.Nửa tháng nay, anh không ngừng mua thêm đồ, chắc phải bốn va li mới có thể chứa đủ.Ăn điểm tâm xong, Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với bà nội còn anh tự lên lầu thu thập hành lý.“Hoắc Trì Viễn, đây là chỗ thuốc Đông y mẹ kê cho Tiểu Nhiễm. Con mang về để chị Lưu sắc cho con bé!” Không biết từ lúc nào Chu Cầm đã xuất hiện đằng sau lưng Hoắc Trì Viễn, đưa cho anh một bao lớn thuốc Đông y.“Cảm ơn mẹ!” Hoắc Trì Viễn nói lời cảm ơn rồi cất chỗ thuốc Đông Y vào một va li. “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”“Sao lại khách sáo với mẹ như vậy?” Chu Cầm cười trêu chọc một chút.Từ khi có con dâu, con trai đã thay đổi không ít.Không còn là Hoắc Trì Viễn lạnh lùng như trước mà trở nên ấm áp, bình tĩnh lại còn có khiếu hài hước, biết nói đùa nữa.“Mẹ, hai ngày nữa con phải đi làm, Tiểu Nhiễm cũng vào học. Chúng con sẽ không thường xuyên về nhà, mẹ phải tự chăm sóc bản thân còn chăm sóc cả ba và bà nội nữa!” Hoắc Trì Viễn giữ hai vai Chu Cầm, nói.“Ừm!” Chu Cầm cảm động, lau nước mắt.Hoắc Trì Viễn thu dọn xong hành lý thì từ biệt người nha, mang theo một đống lớn hành lý trở về nhà mình.Đã lâu không về, lúc đứng ở trước cửa biệt thự, thậm chí Tề Mẫn Mẫn có cảm giác đã trôi qua mấy đời rồi.Trong khoảng thời gian này, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.Mới hai tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô vì có đủ loại khó khăn mà cũng đặc sắc hơn.“Vào đi thôi! Đây mới là nhà của chúng ta!” Hoắc Trì Viễn cất hành lý xong xuôi, ôm cả người Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.
Chương 1162
“Chẳng lẽ em không biết Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ là bóng đèn siêu cấp sao?” Hoắc Trì Viễn không vui, hừ một tiếng.
“Nhiều người sẽ càng vui chứ sao!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Ngày rằm đó, anh bao thời gian của em! Anh còn chưa được ngắm pháo hoa riêng với em thôi đó!” Hoắc Trì Viễn ghen tị nói.
“Được rồi, em đồng ý mà!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.
Cùng anh ngồi bên bờ sông, ngắm pháo hoa…..là việc rất lãng mạn mà.
Nếu có thêm Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ thì sẽ không lãng mạn nữa.
Tề Mẫn Mẫn cũng không biết rốt cuộc ngủ gật lúc nào. Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình dựa vào ngực Hoắc Trì Viễn. Vậy mà anh và cô ngủ cả một đêm ở ghế.
“Hoắc Trì Viễn, bình minh rồi!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn.
“Sao lại ngủ mất nhỉ?” Hoắc Trì Viễn xoa mi tâm.
“Mau dậy đánh răng rửa mặt thôi!” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi lòng Hoắc Trì Viễn, túm tay anh nói.
Anh nói tối nay muốn chuyển về nhà ở, cho nên ăn xong điểm tâm phải thu dọn hành lý.
Nửa tháng nay, anh không ngừng mua thêm đồ, chắc phải bốn va li mới có thể chứa đủ.
Ăn điểm tâm xong, Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với bà nội còn anh tự lên lầu thu thập hành lý.
“Hoắc Trì Viễn, đây là chỗ thuốc Đông y mẹ kê cho Tiểu Nhiễm. Con mang về để chị Lưu sắc cho con bé!” Không biết từ lúc nào Chu Cầm đã xuất hiện đằng sau lưng Hoắc Trì Viễn, đưa cho anh một bao lớn thuốc Đông y.
“Cảm ơn mẹ!” Hoắc Trì Viễn nói lời cảm ơn rồi cất chỗ thuốc Đông Y vào một va li. “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
“Sao lại khách sáo với mẹ như vậy?” Chu Cầm cười trêu chọc một chút.
Từ khi có con dâu, con trai đã thay đổi không ít.
Không còn là Hoắc Trì Viễn lạnh lùng như trước mà trở nên ấm áp, bình tĩnh lại còn có khiếu hài hước, biết nói đùa nữa.
“Mẹ, hai ngày nữa con phải đi làm, Tiểu Nhiễm cũng vào học. Chúng con sẽ không thường xuyên về nhà, mẹ phải tự chăm sóc bản thân còn chăm sóc cả ba và bà nội nữa!” Hoắc Trì Viễn giữ hai vai Chu Cầm, nói.
“Ừm!” Chu Cầm cảm động, lau nước mắt.
Hoắc Trì Viễn thu dọn xong hành lý thì từ biệt người nha, mang theo một đống lớn hành lý trở về nhà mình.
Đã lâu không về, lúc đứng ở trước cửa biệt thự, thậm chí Tề Mẫn Mẫn có cảm giác đã trôi qua mấy đời rồi.
Trong khoảng thời gian này, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Mới hai tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô vì có đủ loại khó khăn mà cũng đặc sắc hơn.
“Vào đi thôi! Đây mới là nhà của chúng ta!” Hoắc Trì Viễn cất hành lý xong xuôi, ôm cả người Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1162“Chẳng lẽ em không biết Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ là bóng đèn siêu cấp sao?” Hoắc Trì Viễn không vui, hừ một tiếng.“Nhiều người sẽ càng vui chứ sao!” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn.“Ngày rằm đó, anh bao thời gian của em! Anh còn chưa được ngắm pháo hoa riêng với em thôi đó!” Hoắc Trì Viễn ghen tị nói.“Được rồi, em đồng ý mà!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.Cùng anh ngồi bên bờ sông, ngắm pháo hoa…..là việc rất lãng mạn mà.Nếu có thêm Hoắc Nhiên và Vương Giai Tuệ thì sẽ không lãng mạn nữa.Tề Mẫn Mẫn cũng không biết rốt cuộc ngủ gật lúc nào. Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình dựa vào ngực Hoắc Trì Viễn. Vậy mà anh và cô ngủ cả một đêm ở ghế.“Hoắc Trì Viễn, bình minh rồi!” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn.“Sao lại ngủ mất nhỉ?” Hoắc Trì Viễn xoa mi tâm.“Mau dậy đánh răng rửa mặt thôi!” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi lòng Hoắc Trì Viễn, túm tay anh nói.Anh nói tối nay muốn chuyển về nhà ở, cho nên ăn xong điểm tâm phải thu dọn hành lý.Nửa tháng nay, anh không ngừng mua thêm đồ, chắc phải bốn va li mới có thể chứa đủ.Ăn điểm tâm xong, Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn nói chuyện với bà nội còn anh tự lên lầu thu thập hành lý.“Hoắc Trì Viễn, đây là chỗ thuốc Đông y mẹ kê cho Tiểu Nhiễm. Con mang về để chị Lưu sắc cho con bé!” Không biết từ lúc nào Chu Cầm đã xuất hiện đằng sau lưng Hoắc Trì Viễn, đưa cho anh một bao lớn thuốc Đông y.“Cảm ơn mẹ!” Hoắc Trì Viễn nói lời cảm ơn rồi cất chỗ thuốc Đông Y vào một va li. “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”“Sao lại khách sáo với mẹ như vậy?” Chu Cầm cười trêu chọc một chút.Từ khi có con dâu, con trai đã thay đổi không ít.Không còn là Hoắc Trì Viễn lạnh lùng như trước mà trở nên ấm áp, bình tĩnh lại còn có khiếu hài hước, biết nói đùa nữa.“Mẹ, hai ngày nữa con phải đi làm, Tiểu Nhiễm cũng vào học. Chúng con sẽ không thường xuyên về nhà, mẹ phải tự chăm sóc bản thân còn chăm sóc cả ba và bà nội nữa!” Hoắc Trì Viễn giữ hai vai Chu Cầm, nói.“Ừm!” Chu Cầm cảm động, lau nước mắt.Hoắc Trì Viễn thu dọn xong hành lý thì từ biệt người nha, mang theo một đống lớn hành lý trở về nhà mình.Đã lâu không về, lúc đứng ở trước cửa biệt thự, thậm chí Tề Mẫn Mẫn có cảm giác đã trôi qua mấy đời rồi.Trong khoảng thời gian này, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện.Mới hai tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô vì có đủ loại khó khăn mà cũng đặc sắc hơn.“Vào đi thôi! Đây mới là nhà của chúng ta!” Hoắc Trì Viễn cất hành lý xong xuôi, ôm cả người Tề Mẫn Mẫn đi vào biệt thự.