Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1163
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1163Dì Lưu nhìn thấy bọn họ liền lập tức ra đón.“Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, các người đã trở lại!” Dì Lưu nắm thật chặt bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, cảm khái nở nụ cười nói.“Dì Lưu đã lâu không gặp!Con thật nhớ người!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy dì Lưu.Nhìn thấy dì Lưu, cô liền cảm thấy vô cùng thân thiết.Nơi này là nhà cô.Về đến nhà cảm giác thật đặc biệt.“Hai người trở về thật đúng lúc, nhà cửa dì mới thu dọn xong.” Dì Lưu vỗ vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, cười nói.Trong lúc này bảo vệ liền đem hành lý lên trên lầu.“Dì Lưu, hai người nói chuyện đi. Cháu đi thu thập ít hành lý.” Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn ở lại bên cạnh dì Lưu nói chuyện phiếm, còn anh thì đi theo bảo về lên lầu.Dì Lưu nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, thần thần bí bí cười nói: “Cháu không ở nhà mấy ngày, tiên sinh liền để cho người ta đến sửa sang lại biệt thự.”“Sửa sang lại?” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt.Căn biệt thự này vẫn trang hoàng khiêm tốn, cực kỳ phù hợp với tính cách của Hoắc Trì Viễn. Có chỗ nào đã sửa sang lại đâu?“Đi theo dì!” Dì Lưu cười nói.Tề Mẫn Mẫn tò mò theo sát dì Lưu đi vào biệt thự.Vừa vào biệt thự, cô liền nhìn thấy trong phòng khách trải một tấm lông dê lớn màu trắng. Thảm cũng một màu tuyết trắng, lông dê thật dài mềm mại, chân trần dẫm lên đặc biệt thoải mái.“Trọng điểm không phải là thảm.” Dì Lưu lôi kéo Tề Mẫn Mẫn tiếp tục đi vào trong.Lúc Tề Mẫn Mẫn bị dì Lưu kéo đến cửa phòng chiếu phim, cô lập tức dừng bước lại, lắc lắc đầu nhìn dì Lưu.Gian phòng này là nơi lưu giữ những hồi ức của Hoắc Trì Viễn cùng Tưởng Y Nhiên, cô không thể đi vào.Hoắc Trì Viễn sẽ mất hứng.Dì Lưu cười mở cửa: “Cháu xem!”“Oa! Sảnh trò chơi sao?!”Lúc Tiểu Nhiễm nhìn thấy trong phòng chiếu phim là một đống lớn trò chơi khi đó, cô lập tức kinh hỉ nhảy dựng lên.“Cháu coi tiên sinh đối với cháu thật tốt.” Dì Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn tràn đầy hứng thú, liền cười nói.Tề Mẫn Mẫn đi vào, lấy tay lần mò một đám thiết bị trò chơi, trong mắt tràn đầy vui sướng. Cô đi đến phía trước cửa sổ liền bị một tấm vải che khuất, cô tò mò tiện tay rút tấm vải nhung ra, một thứ đồ khổng lồ xuất hiện trước mặt cô, cô kích động che miệng lại, kinh hô: “Kính thiên văn?!”“Dì cũng không hiểu. Dì chỉ biết cái kia có gắn kèm gương kèn fa-gôt.” Dì Lưu hiền lành cười nói.“Tên hỗn đản này!” Tề Mẫn Mẫn cảm động rơi nước mắt, “Anh ấy vậy mà ở sau lưng cháu làm nhiều chuyện như vậy.”Phòng này vẫn là điều cấm kỵ trong lòng Hoắc Trì Viễn, là vùng cấm cô không thể tiến vào.Cho tới bây giờ cô cũng không quá hy vọng xa vời, chỉ hy vọng có thể tự do ra ngoài, càng không nghĩ tới Hoắc Trì Viễn sẽ vì cô mà thay đổi cái gì.“Cảm động sao? Còn không mau lên lầu cám ơn cậu ấy đi?” Dì Lưu cười thúc giục.
Chương 1163
Dì Lưu nhìn thấy bọn họ liền lập tức ra đón.
“Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, các người đã trở lại!” Dì Lưu nắm thật chặt bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, cảm khái nở nụ cười nói.
“Dì Lưu đã lâu không gặp!Con thật nhớ người!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy dì Lưu.
Nhìn thấy dì Lưu, cô liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nơi này là nhà cô.
Về đến nhà cảm giác thật đặc biệt.
“Hai người trở về thật đúng lúc, nhà cửa dì mới thu dọn xong.” Dì Lưu vỗ vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
Trong lúc này bảo vệ liền đem hành lý lên trên lầu.
“Dì Lưu, hai người nói chuyện đi. Cháu đi thu thập ít hành lý.” Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn ở lại bên cạnh dì Lưu nói chuyện phiếm, còn anh thì đi theo bảo về lên lầu.
Dì Lưu nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, thần thần bí bí cười nói: “Cháu không ở nhà mấy ngày, tiên sinh liền để cho người ta đến sửa sang lại biệt thự.”
“Sửa sang lại?” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt.
Căn biệt thự này vẫn trang hoàng khiêm tốn, cực kỳ phù hợp với tính cách của Hoắc Trì Viễn. Có chỗ nào đã sửa sang lại đâu?
“Đi theo dì!” Dì Lưu cười nói.
Tề Mẫn Mẫn tò mò theo sát dì Lưu đi vào biệt thự.
Vừa vào biệt thự, cô liền nhìn thấy trong phòng khách trải một tấm lông dê lớn màu trắng. Thảm cũng một màu tuyết trắng, lông dê thật dài mềm mại, chân trần dẫm lên đặc biệt thoải mái.
“Trọng điểm không phải là thảm.” Dì Lưu lôi kéo Tề Mẫn Mẫn tiếp tục đi vào trong.
Lúc Tề Mẫn Mẫn bị dì Lưu kéo đến cửa phòng chiếu phim, cô lập tức dừng bước lại, lắc lắc đầu nhìn dì Lưu.
Gian phòng này là nơi lưu giữ những hồi ức của Hoắc Trì Viễn cùng Tưởng Y Nhiên, cô không thể đi vào.
Hoắc Trì Viễn sẽ mất hứng.
Dì Lưu cười mở cửa: “Cháu xem!”
“Oa! Sảnh trò chơi sao?!”Lúc Tiểu Nhiễm nhìn thấy trong phòng chiếu phim là một đống lớn trò chơi khi đó, cô lập tức kinh hỉ nhảy dựng lên.
“Cháu coi tiên sinh đối với cháu thật tốt.” Dì Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn tràn đầy hứng thú, liền cười nói.
Tề Mẫn Mẫn đi vào, lấy tay lần mò một đám thiết bị trò chơi, trong mắt tràn đầy vui sướng. Cô đi đến phía trước cửa sổ liền bị một tấm vải che khuất, cô tò mò tiện tay rút tấm vải nhung ra, một thứ đồ khổng lồ xuất hiện trước mặt cô, cô kích động che miệng lại, kinh hô: “Kính thiên văn?!”
“Dì cũng không hiểu. Dì chỉ biết cái kia có gắn kèm gương kèn fa-gôt.” Dì Lưu hiền lành cười nói.
“Tên hỗn đản này!” Tề Mẫn Mẫn cảm động rơi nước mắt, “Anh ấy vậy mà ở sau lưng cháu làm nhiều chuyện như vậy.”
Phòng này vẫn là điều cấm kỵ trong lòng Hoắc Trì Viễn, là vùng cấm cô không thể tiến vào.
Cho tới bây giờ cô cũng không quá hy vọng xa vời, chỉ hy vọng có thể tự do ra ngoài, càng không nghĩ tới Hoắc Trì Viễn sẽ vì cô mà thay đổi cái gì.
“Cảm động sao? Còn không mau lên lầu cám ơn cậu ấy đi?” Dì Lưu cười thúc giục.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1163Dì Lưu nhìn thấy bọn họ liền lập tức ra đón.“Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, các người đã trở lại!” Dì Lưu nắm thật chặt bàn tay của Tề Mẫn Mẫn, cảm khái nở nụ cười nói.“Dì Lưu đã lâu không gặp!Con thật nhớ người!” Tề Mẫn Mẫn cười ôm lấy dì Lưu.Nhìn thấy dì Lưu, cô liền cảm thấy vô cùng thân thiết.Nơi này là nhà cô.Về đến nhà cảm giác thật đặc biệt.“Hai người trở về thật đúng lúc, nhà cửa dì mới thu dọn xong.” Dì Lưu vỗ vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, cười nói.Trong lúc này bảo vệ liền đem hành lý lên trên lầu.“Dì Lưu, hai người nói chuyện đi. Cháu đi thu thập ít hành lý.” Hoắc Trì Viễn để Tề Mẫn Mẫn ở lại bên cạnh dì Lưu nói chuyện phiếm, còn anh thì đi theo bảo về lên lầu.Dì Lưu nắm lấy tay Tề Mẫn Mẫn, thần thần bí bí cười nói: “Cháu không ở nhà mấy ngày, tiên sinh liền để cho người ta đến sửa sang lại biệt thự.”“Sửa sang lại?” Tề Mẫn Mẫn chớp chớp mắt.Căn biệt thự này vẫn trang hoàng khiêm tốn, cực kỳ phù hợp với tính cách của Hoắc Trì Viễn. Có chỗ nào đã sửa sang lại đâu?“Đi theo dì!” Dì Lưu cười nói.Tề Mẫn Mẫn tò mò theo sát dì Lưu đi vào biệt thự.Vừa vào biệt thự, cô liền nhìn thấy trong phòng khách trải một tấm lông dê lớn màu trắng. Thảm cũng một màu tuyết trắng, lông dê thật dài mềm mại, chân trần dẫm lên đặc biệt thoải mái.“Trọng điểm không phải là thảm.” Dì Lưu lôi kéo Tề Mẫn Mẫn tiếp tục đi vào trong.Lúc Tề Mẫn Mẫn bị dì Lưu kéo đến cửa phòng chiếu phim, cô lập tức dừng bước lại, lắc lắc đầu nhìn dì Lưu.Gian phòng này là nơi lưu giữ những hồi ức của Hoắc Trì Viễn cùng Tưởng Y Nhiên, cô không thể đi vào.Hoắc Trì Viễn sẽ mất hứng.Dì Lưu cười mở cửa: “Cháu xem!”“Oa! Sảnh trò chơi sao?!”Lúc Tiểu Nhiễm nhìn thấy trong phòng chiếu phim là một đống lớn trò chơi khi đó, cô lập tức kinh hỉ nhảy dựng lên.“Cháu coi tiên sinh đối với cháu thật tốt.” Dì Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn tràn đầy hứng thú, liền cười nói.Tề Mẫn Mẫn đi vào, lấy tay lần mò một đám thiết bị trò chơi, trong mắt tràn đầy vui sướng. Cô đi đến phía trước cửa sổ liền bị một tấm vải che khuất, cô tò mò tiện tay rút tấm vải nhung ra, một thứ đồ khổng lồ xuất hiện trước mặt cô, cô kích động che miệng lại, kinh hô: “Kính thiên văn?!”“Dì cũng không hiểu. Dì chỉ biết cái kia có gắn kèm gương kèn fa-gôt.” Dì Lưu hiền lành cười nói.“Tên hỗn đản này!” Tề Mẫn Mẫn cảm động rơi nước mắt, “Anh ấy vậy mà ở sau lưng cháu làm nhiều chuyện như vậy.”Phòng này vẫn là điều cấm kỵ trong lòng Hoắc Trì Viễn, là vùng cấm cô không thể tiến vào.Cho tới bây giờ cô cũng không quá hy vọng xa vời, chỉ hy vọng có thể tự do ra ngoài, càng không nghĩ tới Hoắc Trì Viễn sẽ vì cô mà thay đổi cái gì.“Cảm động sao? Còn không mau lên lầu cám ơn cậu ấy đi?” Dì Lưu cười thúc giục.