Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1591
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1591Hoắc Trì Viễn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, thấy cô tựa hồ cũng không gặp bài nào khó, lại tiếp tục làm việc.Thời gian trôi qua rất nhanh, mí mắt của Tề Mẫn Mẫn cũng đã bắt đầu đánh nhau, không lâu sau liền gục xuống mặt bàn, hai mắt gian nan nhắm lại. Hoắc Trì Viễn khẽ lấy bút từ trong tay cô ra, bế cô lên, đau lòng đi trở lại phòng ngủ.Cũng may chỉ còn vài ngày nữa thôi.Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cho nên lúc Tề Mẫn Mẫn được đặt lên giường, cô cũng chưa động lấy một cái, vù vù ngủ say.Hoắc Trì Viễn giúp cô đắp kín chăn, chỉnh điều hòa cao lên một chút, sau đó ngồi lại ghế sofa cầm lấy bài thi trên bàn xem qua một chút.Anh lấy bút máy đánh dấu bài, sau đó mới đi tắm rửa.Trở lại phòng ngủ, đã nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đá văng chăn xuống đất. Anh bất đắc dĩ lắc đầu.Bệnh này tựa hồ như không sửa được.Lúc anh đi công tác chỉ sợ cô như thế này sẽ bị cảm lạnh, mỗi lần đều phải dặn dì Lưu chỉnh điều hòa cao lên.Anh nhặt chăn đã bị cô đá rơi lên, đắp lại cho cô tiện nằm xuống bên cạnh luôn.Có lẽ là cảm nhận được nệm giường bị lún xuống, Tề Mẫn Mẫn lập tức chuyển người lại, một chân gác lên eo Hoắc Trì Viễn.Trên trán Hoắc Trì Viễn liền toát mồ hôi.Cái nha đầu này!Không biết mấy ngày nay anh đã phải nhẫn nhịn rất khổ sở sao?Lặng lẽ đặt chân Tề Mẫn Mẫn, anh chật vật chạy vào phòng tắm…Thứ hai tỉnh lại, nhớ tới chính mình hôm qua không làm xong bài thi, Tề Mẫn Mẫn đá dẹp lê chạy ra ngoài.Nhìn bút đánh dấu trên bài thi, cô cảm động chạy vào nhà vệ sinh, dùng sức ôm lấy thắt lưng của Hoắc Trì Viễn, dán mặt lên lưng anh nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh!”“Sửa xong rồi xuống lầu ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, cười nói.Tề Mẫn Mẫn nhếch mũi chân lên hôn Hoắc Trì Viễn một chút, nhanh chóng chạy đi, ngồi vào bàn trà bắt đầu sửa chữa.Tối hôm qua cô ngủ chắc là quá 12 giờ rưỡi, Hoắc Trì Viễn ngủ sau giúp cô kiểm tra bài thi, chắc là ngủ trễ lắm?Quả nhiên, Hoắc Trì Viễn đi ra thì cô thấy mắt anh đen rõ ràng.Áy náy lập tức dâng lên trong lòng cô.Đời này gặp được Hoắc Trì Viễn, những người đàn ông khác đều biến thành cặn bã.Trừ anh ra, rốt cuộc cô không có cách nào để yêu người khác.Bởi vì anh rất vĩ đại.Bởi vì anh rất cưng chiều cô.
Chương 1591
Hoắc Trì Viễn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, thấy cô tựa hồ cũng không gặp bài nào khó, lại tiếp tục làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mí mắt của Tề Mẫn Mẫn cũng đã bắt đầu đánh nhau, không lâu sau liền gục xuống mặt bàn, hai mắt gian nan nhắm lại. Hoắc Trì Viễn khẽ lấy bút từ trong tay cô ra, bế cô lên, đau lòng đi trở lại phòng ngủ.
Cũng may chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cho nên lúc Tề Mẫn Mẫn được đặt lên giường, cô cũng chưa động lấy một cái, vù vù ngủ say.
Hoắc Trì Viễn giúp cô đắp kín chăn, chỉnh điều hòa cao lên một chút, sau đó ngồi lại ghế sofa cầm lấy bài thi trên bàn xem qua một chút.
Anh lấy bút máy đánh dấu bài, sau đó mới đi tắm rửa.
Trở lại phòng ngủ, đã nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đá văng chăn xuống đất. Anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Bệnh này tựa hồ như không sửa được.
Lúc anh đi công tác chỉ sợ cô như thế này sẽ bị cảm lạnh, mỗi lần đều phải dặn dì Lưu chỉnh điều hòa cao lên.
Anh nhặt chăn đã bị cô đá rơi lên, đắp lại cho cô tiện nằm xuống bên cạnh luôn.
Có lẽ là cảm nhận được nệm giường bị lún xuống, Tề Mẫn Mẫn lập tức chuyển người lại, một chân gác lên eo Hoắc Trì Viễn.
Trên trán Hoắc Trì Viễn liền toát mồ hôi.
Cái nha đầu này!
Không biết mấy ngày nay anh đã phải nhẫn nhịn rất khổ sở sao?
Lặng lẽ đặt chân Tề Mẫn Mẫn, anh chật vật chạy vào phòng tắm…
Thứ hai tỉnh lại, nhớ tới chính mình hôm qua không làm xong bài thi, Tề Mẫn Mẫn đá dẹp lê chạy ra ngoài.
Nhìn bút đánh dấu trên bài thi, cô cảm động chạy vào nhà vệ sinh, dùng sức ôm lấy thắt lưng của Hoắc Trì Viễn, dán mặt lên lưng anh nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh!”
“Sửa xong rồi xuống lầu ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nhếch mũi chân lên hôn Hoắc Trì Viễn một chút, nhanh chóng chạy đi, ngồi vào bàn trà bắt đầu sửa chữa.
Tối hôm qua cô ngủ chắc là quá 12 giờ rưỡi, Hoắc Trì Viễn ngủ sau giúp cô kiểm tra bài thi, chắc là ngủ trễ lắm?
Quả nhiên, Hoắc Trì Viễn đi ra thì cô thấy mắt anh đen rõ ràng.
Áy náy lập tức dâng lên trong lòng cô.
Đời này gặp được Hoắc Trì Viễn, những người đàn ông khác đều biến thành cặn bã.
Trừ anh ra, rốt cuộc cô không có cách nào để yêu người khác.
Bởi vì anh rất vĩ đại.
Bởi vì anh rất cưng chiều cô.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1591Hoắc Trì Viễn thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, thấy cô tựa hồ cũng không gặp bài nào khó, lại tiếp tục làm việc.Thời gian trôi qua rất nhanh, mí mắt của Tề Mẫn Mẫn cũng đã bắt đầu đánh nhau, không lâu sau liền gục xuống mặt bàn, hai mắt gian nan nhắm lại. Hoắc Trì Viễn khẽ lấy bút từ trong tay cô ra, bế cô lên, đau lòng đi trở lại phòng ngủ.Cũng may chỉ còn vài ngày nữa thôi.Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cho nên lúc Tề Mẫn Mẫn được đặt lên giường, cô cũng chưa động lấy một cái, vù vù ngủ say.Hoắc Trì Viễn giúp cô đắp kín chăn, chỉnh điều hòa cao lên một chút, sau đó ngồi lại ghế sofa cầm lấy bài thi trên bàn xem qua một chút.Anh lấy bút máy đánh dấu bài, sau đó mới đi tắm rửa.Trở lại phòng ngủ, đã nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đá văng chăn xuống đất. Anh bất đắc dĩ lắc đầu.Bệnh này tựa hồ như không sửa được.Lúc anh đi công tác chỉ sợ cô như thế này sẽ bị cảm lạnh, mỗi lần đều phải dặn dì Lưu chỉnh điều hòa cao lên.Anh nhặt chăn đã bị cô đá rơi lên, đắp lại cho cô tiện nằm xuống bên cạnh luôn.Có lẽ là cảm nhận được nệm giường bị lún xuống, Tề Mẫn Mẫn lập tức chuyển người lại, một chân gác lên eo Hoắc Trì Viễn.Trên trán Hoắc Trì Viễn liền toát mồ hôi.Cái nha đầu này!Không biết mấy ngày nay anh đã phải nhẫn nhịn rất khổ sở sao?Lặng lẽ đặt chân Tề Mẫn Mẫn, anh chật vật chạy vào phòng tắm…Thứ hai tỉnh lại, nhớ tới chính mình hôm qua không làm xong bài thi, Tề Mẫn Mẫn đá dẹp lê chạy ra ngoài.Nhìn bút đánh dấu trên bài thi, cô cảm động chạy vào nhà vệ sinh, dùng sức ôm lấy thắt lưng của Hoắc Trì Viễn, dán mặt lên lưng anh nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh!”“Sửa xong rồi xuống lầu ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, cười nói.Tề Mẫn Mẫn nhếch mũi chân lên hôn Hoắc Trì Viễn một chút, nhanh chóng chạy đi, ngồi vào bàn trà bắt đầu sửa chữa.Tối hôm qua cô ngủ chắc là quá 12 giờ rưỡi, Hoắc Trì Viễn ngủ sau giúp cô kiểm tra bài thi, chắc là ngủ trễ lắm?Quả nhiên, Hoắc Trì Viễn đi ra thì cô thấy mắt anh đen rõ ràng.Áy náy lập tức dâng lên trong lòng cô.Đời này gặp được Hoắc Trì Viễn, những người đàn ông khác đều biến thành cặn bã.Trừ anh ra, rốt cuộc cô không có cách nào để yêu người khác.Bởi vì anh rất vĩ đại.Bởi vì anh rất cưng chiều cô.