Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1592

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1592Hoắc Trì Viễn đổi quần áo xong, cúi đầu nghiêm túc nhìn bài tập trên bàn: “Em cứ từ từ sửa, anh đi nấu cơm.”“Quản gia không ở đây?”“Anh muốn làm bữa sáng tình yêu cho em.” Hoắc Trì Viễn v**t v* Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn anh, hai tay đặt ở đỉnh dầu, làm tư thế trái tim.“Lại mệ hoặc anh anh sẽ đem em xử tội theo pháp luật.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn thô thanh nói.“Ai mê hoặc anh?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt sẵng giọng.Hoắc Trì Viễn không đứng gần cô nữa, chật vật rời đi.Nhìn bước chân vội vàng của anh, Tề Mẫn Mẫn gãi gãi ót.Cô chính là đang làm tư thế trái tim, chính là mê hoặc sao?Hơn nữa anh nói “lại.”Chẳng lẽ tối qua cô mộng du.Không nhớ gì hết.Hay là anh mê hoặc?Nghĩ vậy, Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nở nụ cười.ở trước mặt cô, anh chính là một con sói không bao giờ biết no.nhưng đã nhiều ngày rồi, anh vẫn chịu đựng, chắc là nhẫn đến cực hạn, thoáng chạm vào liền không chịu được.đây là yêu.Sửa lỗi sai xong, cô liền thu dọn sách vở xuống dưới lầu.Hoắc Trì Viễn còn đang bận rộn trong nhà bếp.Chưa đi đến nhà bếp, cô đã nghe được từng đợt hương vị mê người.“Thơm quá.” Cô đi qa ôm lấy thắt lưng của anh, đứng bên cạnh anh nói.“Sắp xong rồi.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu cười nói.“Chú, anh làm nhiều thế?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn làm một đống lớn sushi, nghịch ngợm cười nói. Hai người bọn họ sao ăn được nhiều như thế?“Mang cho bọn Giai TUệ ăn nữa. đã nói là anh làm cơm trưa tình yêu.” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo nói.Anh biết giữa trưa Tề Mẫn Mẫn thường cùng ăn cơm với Giai Tuệ và Ninh Hạo.Một chiêu này của anh có thể khiến Tề Mẫn Mẫn vừa có cơm trưa để ăn, lại thuận tiện công khai chủ quyền với Ninh Hạo.“Đây là muốn em đi khoe?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.“Có thể cho là như thế.” Hoắc Trì Viễn đặt cá ngừ cali sandwich vào trong hộp, kiêu ngạo trả lời.“Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng của anh.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ anh, cười hôn lên môi anh.Hoắc Trì Viễn đặt chiếc thìa vào trong nồi, nhiệt tình hôn cô.Vì để cô có tâm tình tốt ôn bài, anh vẫn chịu đựng không chạm vào người cô, nếu không hôn cô, anh như muốn tràn ra.

Chương 1592

Hoắc Trì Viễn đổi quần áo xong, cúi đầu nghiêm túc nhìn bài tập trên bàn: “Em cứ từ từ sửa, anh đi nấu cơm.”

“Quản gia không ở đây?”

“Anh muốn làm bữa sáng tình yêu cho em.” Hoắc Trì Viễn v**t v* Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.

Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn anh, hai tay đặt ở đỉnh dầu, làm tư thế trái tim.

“Lại mệ hoặc anh anh sẽ đem em xử tội theo pháp luật.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn thô thanh nói.

“Ai mê hoặc anh?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt sẵng giọng.

Hoắc Trì Viễn không đứng gần cô nữa, chật vật rời đi.

Nhìn bước chân vội vàng của anh, Tề Mẫn Mẫn gãi gãi ót.

Cô chính là đang làm tư thế trái tim, chính là mê hoặc sao?

Hơn nữa anh nói “lại.”

Chẳng lẽ tối qua cô mộng du.

Không nhớ gì hết.

Hay là anh mê hoặc?

Nghĩ vậy, Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nở nụ cười.

ở trước mặt cô, anh chính là một con sói không bao giờ biết no.

nhưng đã nhiều ngày rồi, anh vẫn chịu đựng, chắc là nhẫn đến cực hạn, thoáng chạm vào liền không chịu được.

đây là yêu.

Sửa lỗi sai xong, cô liền thu dọn sách vở xuống dưới lầu.

Hoắc Trì Viễn còn đang bận rộn trong nhà bếp.

Chưa đi đến nhà bếp, cô đã nghe được từng đợt hương vị mê người.

“Thơm quá.” Cô đi qa ôm lấy thắt lưng của anh, đứng bên cạnh anh nói.

“Sắp xong rồi.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu cười nói.

“Chú, anh làm nhiều thế?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn làm một đống lớn sushi, nghịch ngợm cười nói. Hai người bọn họ sao ăn được nhiều như thế?

“Mang cho bọn Giai TUệ ăn nữa. đã nói là anh làm cơm trưa tình yêu.” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo nói.

Anh biết giữa trưa Tề Mẫn Mẫn thường cùng ăn cơm với Giai Tuệ và Ninh Hạo.

Một chiêu này của anh có thể khiến Tề Mẫn Mẫn vừa có cơm trưa để ăn, lại thuận tiện công khai chủ quyền với Ninh Hạo.

“Đây là muốn em đi khoe?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.

“Có thể cho là như thế.” Hoắc Trì Viễn đặt cá ngừ cali sandwich vào trong hộp, kiêu ngạo trả lời.

“Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng của anh.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ anh, cười hôn lên môi anh.

Hoắc Trì Viễn đặt chiếc thìa vào trong nồi, nhiệt tình hôn cô.

Vì để cô có tâm tình tốt ôn bài, anh vẫn chịu đựng không chạm vào người cô, nếu không hôn cô, anh như muốn tràn ra.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1592Hoắc Trì Viễn đổi quần áo xong, cúi đầu nghiêm túc nhìn bài tập trên bàn: “Em cứ từ từ sửa, anh đi nấu cơm.”“Quản gia không ở đây?”“Anh muốn làm bữa sáng tình yêu cho em.” Hoắc Trì Viễn v**t v* Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn anh, hai tay đặt ở đỉnh dầu, làm tư thế trái tim.“Lại mệ hoặc anh anh sẽ đem em xử tội theo pháp luật.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn thô thanh nói.“Ai mê hoặc anh?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt sẵng giọng.Hoắc Trì Viễn không đứng gần cô nữa, chật vật rời đi.Nhìn bước chân vội vàng của anh, Tề Mẫn Mẫn gãi gãi ót.Cô chính là đang làm tư thế trái tim, chính là mê hoặc sao?Hơn nữa anh nói “lại.”Chẳng lẽ tối qua cô mộng du.Không nhớ gì hết.Hay là anh mê hoặc?Nghĩ vậy, Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nở nụ cười.ở trước mặt cô, anh chính là một con sói không bao giờ biết no.nhưng đã nhiều ngày rồi, anh vẫn chịu đựng, chắc là nhẫn đến cực hạn, thoáng chạm vào liền không chịu được.đây là yêu.Sửa lỗi sai xong, cô liền thu dọn sách vở xuống dưới lầu.Hoắc Trì Viễn còn đang bận rộn trong nhà bếp.Chưa đi đến nhà bếp, cô đã nghe được từng đợt hương vị mê người.“Thơm quá.” Cô đi qa ôm lấy thắt lưng của anh, đứng bên cạnh anh nói.“Sắp xong rồi.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu cười nói.“Chú, anh làm nhiều thế?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn làm một đống lớn sushi, nghịch ngợm cười nói. Hai người bọn họ sao ăn được nhiều như thế?“Mang cho bọn Giai TUệ ăn nữa. đã nói là anh làm cơm trưa tình yêu.” Hoắc Trì Viễn kiêu ngạo nói.Anh biết giữa trưa Tề Mẫn Mẫn thường cùng ăn cơm với Giai Tuệ và Ninh Hạo.Một chiêu này của anh có thể khiến Tề Mẫn Mẫn vừa có cơm trưa để ăn, lại thuận tiện công khai chủ quyền với Ninh Hạo.“Đây là muốn em đi khoe?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.“Có thể cho là như thế.” Hoắc Trì Viễn đặt cá ngừ cali sandwich vào trong hộp, kiêu ngạo trả lời.“Được rồi, thỏa mãn nguyện vọng của anh.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ anh, cười hôn lên môi anh.Hoắc Trì Viễn đặt chiếc thìa vào trong nồi, nhiệt tình hôn cô.Vì để cô có tâm tình tốt ôn bài, anh vẫn chịu đựng không chạm vào người cô, nếu không hôn cô, anh như muốn tràn ra.

Chương 1592