Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1703
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1703Lúc cô nhìn thấy phu nhân Tưởng nằm trong vũng máu, không thể khống chế được tiến lên hô: “Mẹ nuôi!”Nghe được Tề Mẫn Mẫn kêu khóc có chút tâm thần, Ưng Mẫn hoảng sợ.Chẳng lẽ thôi miên không có tác dụng.Tề Mẫn Mẫn cũng không nhớ kỹ sự phân phó của cô?“Mẹ nuôi, là con giết mẹ! Là con giết mẹ, con có tội!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy thân thể phu nhân Tưởng, lên tiếng khóc lớn.Cô sao có thể giết phu nhân Tưởng?Cô đã thiếu Tưởng gia một mạng người, dùng một đời vẫn chưa trả hết, bây giờ lại thêm một cái mạng nữa, xem thế này, tính cả kiếp sau, sợ rằng vẫn không thể trả nổi nợ nần.Sao cô lại kêu bà tự sát chỉ vì bà uy h**p cô, còn đưa tay đẩy bà xuống lầu?Nhìn góc áo trong tay mình, trong lòng cô tràn ngập tự trách.Cô là người có tội.Ưng Mẫn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, thở ra một hơi.Không tồi, không tính là thất bại.Tề Mẫn Mẫn nhớ kỹ lời cô nói.Tề Mẫn Mẫn đang tự trách thì một chiếc xe cứu thương vội lao đến.Một người mặc áo đen đi tới, cung kính nói với Tề Mẫn Mẫn:”Cố phu nhân, vị phu nhân này còn có hơi thở, tốt nhất là cô bỏ ba ấy ra đi.”“Mẹ nuôi không chết?” Tề Mẫn Mẫn ngạc nhiên nói.Chỉ cần Tưởng phu nhân không chết, tội lỗi của cô có thể sẽ không sâu như vậy, cảm giác như bị cũng bị mặc cảm tội ác này tra tấn đến chết.“Chúng tôi không dám khẳng định.” Người mặc áo đen thành thật nói.Anh chỉ tìm thấy một hơi thở vô cùng mong manh.Cho dù vị Tưởng phu nhân này không chết, cũng rất khó cứu sống, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy.“Là tôi giết bà ấy…” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, ôm Tưởng phu nhân, khóc rống thất thanh.Nhân viên cứu hộ chạy tới, nâng Tưởng phu nhân lên xe.Đúng lúc Hoắc Trì Viễn ngồi taxi đuổi tới.Anh ngồi trong xe nhìn thấy hiện trường liền hoảng sợ.“Bác gái?” Nhìn thấy mặt Tưởng phu nhân đầy máu, tim anh quặn lại.“Mẹ nuôi chết rồi.” Tề Mẫn Mẫn mở to đôi mắt đờ đẫn, mờ mịt nói.Hoắc Trì Viễn đang muốn hỏi, chợt nghe thấy bác sĩ mà nhân viên hỏi.“Ai là người nhà đi theo?”“Tôi đi.” Ưng Mẫn từ trong biệt thự đi ra, dịu dàng cười nói.
Chương 1703
Lúc cô nhìn thấy phu nhân Tưởng nằm trong vũng máu, không thể khống chế được tiến lên hô: “Mẹ nuôi!”
Nghe được Tề Mẫn Mẫn kêu khóc có chút tâm thần, Ưng Mẫn hoảng sợ.
Chẳng lẽ thôi miên không có tác dụng.
Tề Mẫn Mẫn cũng không nhớ kỹ sự phân phó của cô?
“Mẹ nuôi, là con giết mẹ! Là con giết mẹ, con có tội!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy thân thể phu nhân Tưởng, lên tiếng khóc lớn.
Cô sao có thể giết phu nhân Tưởng?
Cô đã thiếu Tưởng gia một mạng người, dùng một đời vẫn chưa trả hết, bây giờ lại thêm một cái mạng nữa, xem thế này, tính cả kiếp sau, sợ rằng vẫn không thể trả nổi nợ nần.
Sao cô lại kêu bà tự sát chỉ vì bà uy h**p cô, còn đưa tay đẩy bà xuống lầu?
Nhìn góc áo trong tay mình, trong lòng cô tràn ngập tự trách.
Cô là người có tội.
Ưng Mẫn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, thở ra một hơi.
Không tồi, không tính là thất bại.
Tề Mẫn Mẫn nhớ kỹ lời cô nói.
Tề Mẫn Mẫn đang tự trách thì một chiếc xe cứu thương vội lao đến.
Một người mặc áo đen đi tới, cung kính nói với Tề Mẫn Mẫn:”Cố phu nhân, vị phu nhân này còn có hơi thở, tốt nhất là cô bỏ ba ấy ra đi.”
“Mẹ nuôi không chết?” Tề Mẫn Mẫn ngạc nhiên nói.
Chỉ cần Tưởng phu nhân không chết, tội lỗi của cô có thể sẽ không sâu như vậy, cảm giác như bị cũng bị mặc cảm tội ác này tra tấn đến chết.
“Chúng tôi không dám khẳng định.” Người mặc áo đen thành thật nói.
Anh chỉ tìm thấy một hơi thở vô cùng mong manh.
Cho dù vị Tưởng phu nhân này không chết, cũng rất khó cứu sống, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy.
“Là tôi giết bà ấy…” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, ôm Tưởng phu nhân, khóc rống thất thanh.
Nhân viên cứu hộ chạy tới, nâng Tưởng phu nhân lên xe.
Đúng lúc Hoắc Trì Viễn ngồi taxi đuổi tới.
Anh ngồi trong xe nhìn thấy hiện trường liền hoảng sợ.
“Bác gái?” Nhìn thấy mặt Tưởng phu nhân đầy máu, tim anh quặn lại.
“Mẹ nuôi chết rồi.” Tề Mẫn Mẫn mở to đôi mắt đờ đẫn, mờ mịt nói.
Hoắc Trì Viễn đang muốn hỏi, chợt nghe thấy bác sĩ mà nhân viên hỏi.
“Ai là người nhà đi theo?”
“Tôi đi.” Ưng Mẫn từ trong biệt thự đi ra, dịu dàng cười nói.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1703Lúc cô nhìn thấy phu nhân Tưởng nằm trong vũng máu, không thể khống chế được tiến lên hô: “Mẹ nuôi!”Nghe được Tề Mẫn Mẫn kêu khóc có chút tâm thần, Ưng Mẫn hoảng sợ.Chẳng lẽ thôi miên không có tác dụng.Tề Mẫn Mẫn cũng không nhớ kỹ sự phân phó của cô?“Mẹ nuôi, là con giết mẹ! Là con giết mẹ, con có tội!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy thân thể phu nhân Tưởng, lên tiếng khóc lớn.Cô sao có thể giết phu nhân Tưởng?Cô đã thiếu Tưởng gia một mạng người, dùng một đời vẫn chưa trả hết, bây giờ lại thêm một cái mạng nữa, xem thế này, tính cả kiếp sau, sợ rằng vẫn không thể trả nổi nợ nần.Sao cô lại kêu bà tự sát chỉ vì bà uy h**p cô, còn đưa tay đẩy bà xuống lầu?Nhìn góc áo trong tay mình, trong lòng cô tràn ngập tự trách.Cô là người có tội.Ưng Mẫn nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, thở ra một hơi.Không tồi, không tính là thất bại.Tề Mẫn Mẫn nhớ kỹ lời cô nói.Tề Mẫn Mẫn đang tự trách thì một chiếc xe cứu thương vội lao đến.Một người mặc áo đen đi tới, cung kính nói với Tề Mẫn Mẫn:”Cố phu nhân, vị phu nhân này còn có hơi thở, tốt nhất là cô bỏ ba ấy ra đi.”“Mẹ nuôi không chết?” Tề Mẫn Mẫn ngạc nhiên nói.Chỉ cần Tưởng phu nhân không chết, tội lỗi của cô có thể sẽ không sâu như vậy, cảm giác như bị cũng bị mặc cảm tội ác này tra tấn đến chết.“Chúng tôi không dám khẳng định.” Người mặc áo đen thành thật nói.Anh chỉ tìm thấy một hơi thở vô cùng mong manh.Cho dù vị Tưởng phu nhân này không chết, cũng rất khó cứu sống, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy.“Là tôi giết bà ấy…” Tề Mẫn Mẫn một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, ôm Tưởng phu nhân, khóc rống thất thanh.Nhân viên cứu hộ chạy tới, nâng Tưởng phu nhân lên xe.Đúng lúc Hoắc Trì Viễn ngồi taxi đuổi tới.Anh ngồi trong xe nhìn thấy hiện trường liền hoảng sợ.“Bác gái?” Nhìn thấy mặt Tưởng phu nhân đầy máu, tim anh quặn lại.“Mẹ nuôi chết rồi.” Tề Mẫn Mẫn mở to đôi mắt đờ đẫn, mờ mịt nói.Hoắc Trì Viễn đang muốn hỏi, chợt nghe thấy bác sĩ mà nhân viên hỏi.“Ai là người nhà đi theo?”“Tôi đi.” Ưng Mẫn từ trong biệt thự đi ra, dịu dàng cười nói.