Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…
Chương 1704
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1704“Ưng Mẫn?” Nhìn thấy Ưng Mẫn, Hoắc Trì Viễn ngẩn người.Sao cô lại ở đây?Ưng Mẫn lên xe, đang định đóng cửa xe thì nói với Hoắc Trì Viễn:”Hoắc Trì Viễn, đừng trách Tề Mẫn Mẫn. Cô ấy cũng chỉ vì quá yêu anh.”Hoắc Trì Viễn nhíu mày nhìn Ưng Mẫn.Cô có ý gì?Sao bác gái lại nhảy lầu?Vì sao cô lại xuất hiện khi bác gái nhảy lầu khéo như vậy?Thật nhiều câu hỏi bật ra trong đầu Hoắc Trì Viễn, vết thương sau tai nạn xe cộ lại bắt đầu đau.Anh ấn huyệt thái dương, cố nén đau.Ưng Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, rồi đóng cửa xe.Xe cứu thương phát ra âm thanh chói tai lao đi, mang theo cả hi vọng của Tề Mẫn Mẫn.“Mẹ nuôi đừng chết! Mẹ đừng chết!” Tề Mẫn Mẫn vừa tự trách rơi lệ vừa thì thào nói.“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bác gái lại nhảy lầu?” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc hỏi.“Em giết bà ấy! Là em!” Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng.“Em?” Hoắc Trì Viễn khiếp sợ nắm bả vai Tề Mẫn Mẫn, phận nộ chất vấn:”Vì sao?”“Bà ấy muốn em ngăn cản anh chuyện anh mua tập đoàn Bằng Trình, em không đồng ý, bà ấy sẽ giết em, cho nên…” Tề Mẫn Mẫn liế.m môi, “Em liền đẩy bà ta.”“Hồ đồ!” Hoắc Trì Viễn tức giận rống to.Tề Mẫn Mẫn sao có thể tùy tiện như vậy?Cho dù bác gái thực sự nói muốn giết cô, có lẽ cũng chỉ là muốn uy h**p thôi.Với tính cách của bác gái, căn bản sẽ không máu lạnh đến mức muốn giết người.“Em không hồ đồ! Là bà ấy ép em! Bà ấy ép em bỏ anh! Bà ấy không cho Hoắc Y đổi tên thành GX! Bà ấy không chấp nhận anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn gào thét điên cuồng, “Em không thể mất anh! Em cũng không thể để bà ấy giết em! Cho nên, em đã ra tay trước!”Hoắc Trì Viễn bị lời nói của Tề Mẫn Mẫn làm cho tức giận vung tay lên.Tề Mẫn Mẫn bị bàn tay kia giáng xuống, ngã xuống khuỷu tay dập mạnh xuống đất.“Tôi nhớ hồi đó cô còn nhỏ, không ngờ cái tính tùy tiện của cô căn bản không sửa được! Mạng sống không phải trò đùa! Sao cô có thể nói giết là giết người?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ quát Tề Mẫn Mẫn.“Bởi vì muốn Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn!” Tuy ánh mắt Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn nhưng lại trả lời rất lớn. Nếu không chú ý sẽ không để ý thấy ánh mắt cô đờ đẫn, mê mang.Lại một cái tát vung lên trên mặt Tề Mẫn Mẫn, cô cảm thấy lỗ mũi nóng rát, đau đơn, một dòng dịch nóng hổi chảy từ lỗi mũi ra.Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bị chảy máu mũi, Hoắc Trì Viễn vừa tức giận vừa đau lòng.Anh tức giận vì cô tùy hứng nhưng cũng đau lòng khi thấy cô đau.Một tay anh túm lấy Tề Mẫn Mẫn, bắt một chiếc xe taxi ở ven đường, nhét cô vào trong rồi cũng lên xe.Nói địa chỉ nhà xong, khuôn mặt anh lạnh lùng, không cho phép bản thân quan tâm Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn co người ngồi ở ghế sau, ánh mắt mờ mịt nhìn mũi chân.
Chương 1704
“Ưng Mẫn?” Nhìn thấy Ưng Mẫn, Hoắc Trì Viễn ngẩn người.
Sao cô lại ở đây?
Ưng Mẫn lên xe, đang định đóng cửa xe thì nói với Hoắc Trì Viễn:”Hoắc Trì Viễn, đừng trách Tề Mẫn Mẫn. Cô ấy cũng chỉ vì quá yêu anh.”
Hoắc Trì Viễn nhíu mày nhìn Ưng Mẫn.
Cô có ý gì?
Sao bác gái lại nhảy lầu?
Vì sao cô lại xuất hiện khi bác gái nhảy lầu khéo như vậy?
Thật nhiều câu hỏi bật ra trong đầu Hoắc Trì Viễn, vết thương sau tai nạn xe cộ lại bắt đầu đau.
Anh ấn huyệt thái dương, cố nén đau.
Ưng Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, rồi đóng cửa xe.
Xe cứu thương phát ra âm thanh chói tai lao đi, mang theo cả hi vọng của Tề Mẫn Mẫn.
“Mẹ nuôi đừng chết! Mẹ đừng chết!” Tề Mẫn Mẫn vừa tự trách rơi lệ vừa thì thào nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bác gái lại nhảy lầu?” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc hỏi.
“Em giết bà ấy! Là em!” Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng.
“Em?” Hoắc Trì Viễn khiếp sợ nắm bả vai Tề Mẫn Mẫn, phận nộ chất vấn:”Vì sao?”
“Bà ấy muốn em ngăn cản anh chuyện anh mua tập đoàn Bằng Trình, em không đồng ý, bà ấy sẽ giết em, cho nên…” Tề Mẫn Mẫn liế.m môi, “Em liền đẩy bà ta.”
“Hồ đồ!” Hoắc Trì Viễn tức giận rống to.
Tề Mẫn Mẫn sao có thể tùy tiện như vậy?
Cho dù bác gái thực sự nói muốn giết cô, có lẽ cũng chỉ là muốn uy h**p thôi.
Với tính cách của bác gái, căn bản sẽ không máu lạnh đến mức muốn giết người.
“Em không hồ đồ! Là bà ấy ép em! Bà ấy ép em bỏ anh! Bà ấy không cho Hoắc Y đổi tên thành GX! Bà ấy không chấp nhận anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn gào thét điên cuồng, “Em không thể mất anh! Em cũng không thể để bà ấy giết em! Cho nên, em đã ra tay trước!”
Hoắc Trì Viễn bị lời nói của Tề Mẫn Mẫn làm cho tức giận vung tay lên.
Tề Mẫn Mẫn bị bàn tay kia giáng xuống, ngã xuống khuỷu tay dập mạnh xuống đất.
“Tôi nhớ hồi đó cô còn nhỏ, không ngờ cái tính tùy tiện của cô căn bản không sửa được! Mạng sống không phải trò đùa! Sao cô có thể nói giết là giết người?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ quát Tề Mẫn Mẫn.
“Bởi vì muốn Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn!” Tuy ánh mắt Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn nhưng lại trả lời rất lớn. Nếu không chú ý sẽ không để ý thấy ánh mắt cô đờ đẫn, mê mang.
Lại một cái tát vung lên trên mặt Tề Mẫn Mẫn, cô cảm thấy lỗ mũi nóng rát, đau đơn, một dòng dịch nóng hổi chảy từ lỗi mũi ra.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bị chảy máu mũi, Hoắc Trì Viễn vừa tức giận vừa đau lòng.
Anh tức giận vì cô tùy hứng nhưng cũng đau lòng khi thấy cô đau.
Một tay anh túm lấy Tề Mẫn Mẫn, bắt một chiếc xe taxi ở ven đường, nhét cô vào trong rồi cũng lên xe.
Nói địa chỉ nhà xong, khuôn mặt anh lạnh lùng, không cho phép bản thân quan tâm Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn co người ngồi ở ghế sau, ánh mắt mờ mịt nhìn mũi chân.
Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1704“Ưng Mẫn?” Nhìn thấy Ưng Mẫn, Hoắc Trì Viễn ngẩn người.Sao cô lại ở đây?Ưng Mẫn lên xe, đang định đóng cửa xe thì nói với Hoắc Trì Viễn:”Hoắc Trì Viễn, đừng trách Tề Mẫn Mẫn. Cô ấy cũng chỉ vì quá yêu anh.”Hoắc Trì Viễn nhíu mày nhìn Ưng Mẫn.Cô có ý gì?Sao bác gái lại nhảy lầu?Vì sao cô lại xuất hiện khi bác gái nhảy lầu khéo như vậy?Thật nhiều câu hỏi bật ra trong đầu Hoắc Trì Viễn, vết thương sau tai nạn xe cộ lại bắt đầu đau.Anh ấn huyệt thái dương, cố nén đau.Ưng Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, rồi đóng cửa xe.Xe cứu thương phát ra âm thanh chói tai lao đi, mang theo cả hi vọng của Tề Mẫn Mẫn.“Mẹ nuôi đừng chết! Mẹ đừng chết!” Tề Mẫn Mẫn vừa tự trách rơi lệ vừa thì thào nói.“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bác gái lại nhảy lầu?” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc hỏi.“Em giết bà ấy! Là em!” Tề Mẫn Mẫn mờ mịt nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng.“Em?” Hoắc Trì Viễn khiếp sợ nắm bả vai Tề Mẫn Mẫn, phận nộ chất vấn:”Vì sao?”“Bà ấy muốn em ngăn cản anh chuyện anh mua tập đoàn Bằng Trình, em không đồng ý, bà ấy sẽ giết em, cho nên…” Tề Mẫn Mẫn liế.m môi, “Em liền đẩy bà ta.”“Hồ đồ!” Hoắc Trì Viễn tức giận rống to.Tề Mẫn Mẫn sao có thể tùy tiện như vậy?Cho dù bác gái thực sự nói muốn giết cô, có lẽ cũng chỉ là muốn uy h**p thôi.Với tính cách của bác gái, căn bản sẽ không máu lạnh đến mức muốn giết người.“Em không hồ đồ! Là bà ấy ép em! Bà ấy ép em bỏ anh! Bà ấy không cho Hoắc Y đổi tên thành GX! Bà ấy không chấp nhận anh yêu em!” Tề Mẫn Mẫn gào thét điên cuồng, “Em không thể mất anh! Em cũng không thể để bà ấy giết em! Cho nên, em đã ra tay trước!”Hoắc Trì Viễn bị lời nói của Tề Mẫn Mẫn làm cho tức giận vung tay lên.Tề Mẫn Mẫn bị bàn tay kia giáng xuống, ngã xuống khuỷu tay dập mạnh xuống đất.“Tôi nhớ hồi đó cô còn nhỏ, không ngờ cái tính tùy tiện của cô căn bản không sửa được! Mạng sống không phải trò đùa! Sao cô có thể nói giết là giết người?” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ quát Tề Mẫn Mẫn.“Bởi vì muốn Hoắc Trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn!” Tuy ánh mắt Tề Mẫn Mẫn đờ đẫn nhưng lại trả lời rất lớn. Nếu không chú ý sẽ không để ý thấy ánh mắt cô đờ đẫn, mê mang.Lại một cái tát vung lên trên mặt Tề Mẫn Mẫn, cô cảm thấy lỗ mũi nóng rát, đau đơn, một dòng dịch nóng hổi chảy từ lỗi mũi ra.Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bị chảy máu mũi, Hoắc Trì Viễn vừa tức giận vừa đau lòng.Anh tức giận vì cô tùy hứng nhưng cũng đau lòng khi thấy cô đau.Một tay anh túm lấy Tề Mẫn Mẫn, bắt một chiếc xe taxi ở ven đường, nhét cô vào trong rồi cũng lên xe.Nói địa chỉ nhà xong, khuôn mặt anh lạnh lùng, không cho phép bản thân quan tâm Tề Mẫn Mẫn.Tề Mẫn Mẫn co người ngồi ở ghế sau, ánh mắt mờ mịt nhìn mũi chân.