Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở…

Chương 1725

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1725“Hoắc Trì Viễn, mẹ em liệu có chết không?” Ưng Tích đáng thương nói.“Cô là chủ nhiệm khoa nã, hẳn là còn rõ hơn tôi.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Ưng Mẫn.“Đó là mẹ em, cho nên em không thể bình tĩnh….” Ưng Tích yếu ớt dựa vào tường, “Mẹ em yêu em như vậy, nếu mẹ đi rồi, em phải sống sao đây.”“Bác gái làm sao đột nhiên té xỉu?”“Mẹ ép em đi xem mặt, em không đồng ý, mẹ tức quá ngất đi.” Ưng Tính liêm môi, che dấu sư bất an, buông xuống suy nghĩ trong con người, “Em không muốn làm mẹ tức giận, em thật sự không muốn đi xem mặt, trong lòng em vẫn có anh! Hoắc Trì Viễn, em yêu anh! Em không quên được anh!”“Cho nên cô liền nói xấu Tề Mẫn Mẫn, đổ tội danh giết người lên đầu cô ấy?” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc nhìn “Ưng Mẫn”, không chút thương tiếc.“Hoắc Trì Viễn?” Ưng Tích kinh hoảng lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường, cô mới không phục lý trí, chua xót cười:”Sao anh có thể nghĩ như vậy? Em nói xấu Tề Mẫn Mẫn? Hoắc Trì Viễn, trong lòng anh, em ti tiện đến vậy sao?”Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút:”Tề Mẫn Mẫn sẽ không đẩy bác gái nhảy lầu. Ưng Mẫn, cô làm cho tôi quá thất vọng.Anh nghĩ Ưng Mẫn phạm sai lầm xuất phát từ lòng đố kỵ, chỉ cần anh chấn vấn, cô sẽ tỉnh ngộ, không ngờ cô lại khăng khăng một mực, không hề có ý hối hận.“Em làm anh thất vọng? Hoắc Trì Viễn, nếu anh muốn định tội cho em, anh cứ việc. Em không sao cả. Dù sao em cũng trắng tay rồi, cùng lắm thì tiếp tục trắng tay.” Ưng Tích nhìn Hoắc Trì Viễn cười khổ, liền cắn mạnh môi, trầm mặc.“Cô có thể phủ nhận, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền xoay người rời đi thật nhanh.Cho tới bây giờ anh cũng không hề nghĩ Ưng Mẫn lại là người như thế này.Ưng Mẫn trong lòng anh có thể không xuất chúng, nhưng quang minh lỗi lạc, chân thành thiện lương.Ưng Tích nhìn theo bóng lưng Hoắc Trì Viễn, lạnh lùng nở nụ cười.Cố Mac, anh tra đi!Cái gì cũng không tra ra được đâu!Tề Mẫn Mẫn đã bị cô thôi miên.Chỉ cần cô không nhận, cho dù cảnh sát có đến đây, cũng không thể làm gì được cô!Lúc này, một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, lạnh nhạt hỏi:”Ai là người nhà Lưu Lệ?”“Tôi.” Ưng Tích lập tức tiến lên, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?”“Bệnh nhân bị xuất huyết não nghiêm trọng, phải lập tức phẫu thuật. Cô đi theo tôi ký tên.”“Não xuất huyết nghiêm trọng?” Ưng Tích nghe bác sĩ nói, lập tức lạnh lùng nói, “Vậy không cần thiết phải phẫu thuật. Để cho bà an tâm mà đi thôi.”Xuất huyết não nghiêm trọng?Sao bà ta không chết luôn đi?Ưng Tích thấp giọng nguyền rủa trong lòng.Nếu mẹ Ưng chết, sẽ không còn người nào phát hiện ra bí mật của cô.

Chương 1725

“Hoắc Trì Viễn, mẹ em liệu có chết không?” Ưng Tích đáng thương nói.

“Cô là chủ nhiệm khoa nã, hẳn là còn rõ hơn tôi.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Ưng Mẫn.

“Đó là mẹ em, cho nên em không thể bình tĩnh….” Ưng Tích yếu ớt dựa vào tường, “Mẹ em yêu em như vậy, nếu mẹ đi rồi, em phải sống sao đây.”

“Bác gái làm sao đột nhiên té xỉu?”

“Mẹ ép em đi xem mặt, em không đồng ý, mẹ tức quá ngất đi.” Ưng Tính liêm môi, che dấu sư bất an, buông xuống suy nghĩ trong con người, “Em không muốn làm mẹ tức giận, em thật sự không muốn đi xem mặt, trong lòng em vẫn có anh! Hoắc Trì Viễn, em yêu anh! Em không quên được anh!”

“Cho nên cô liền nói xấu Tề Mẫn Mẫn, đổ tội danh giết người lên đầu cô ấy?” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc nhìn “Ưng Mẫn”, không chút thương tiếc.

“Hoắc Trì Viễn?” Ưng Tích kinh hoảng lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường, cô mới không phục lý trí, chua xót cười:”Sao anh có thể nghĩ như vậy? Em nói xấu Tề Mẫn Mẫn? Hoắc Trì Viễn, trong lòng anh, em ti tiện đến vậy sao?”

Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút:”Tề Mẫn Mẫn sẽ không đẩy bác gái nhảy lầu. Ưng Mẫn, cô làm cho tôi quá thất vọng.

Anh nghĩ Ưng Mẫn phạm sai lầm xuất phát từ lòng đố kỵ, chỉ cần anh chấn vấn, cô sẽ tỉnh ngộ, không ngờ cô lại khăng khăng một mực, không hề có ý hối hận.

“Em làm anh thất vọng? Hoắc Trì Viễn, nếu anh muốn định tội cho em, anh cứ việc. Em không sao cả. Dù sao em cũng trắng tay rồi, cùng lắm thì tiếp tục trắng tay.” Ưng Tích nhìn Hoắc Trì Viễn cười khổ, liền cắn mạnh môi, trầm mặc.

“Cô có thể phủ nhận, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền xoay người rời đi thật nhanh.

Cho tới bây giờ anh cũng không hề nghĩ Ưng Mẫn lại là người như thế này.

Ưng Mẫn trong lòng anh có thể không xuất chúng, nhưng quang minh lỗi lạc, chân thành thiện lương.

Ưng Tích nhìn theo bóng lưng Hoắc Trì Viễn, lạnh lùng nở nụ cười.

Cố Mac, anh tra đi!

Cái gì cũng không tra ra được đâu!

Tề Mẫn Mẫn đã bị cô thôi miên.

Chỉ cần cô không nhận, cho dù cảnh sát có đến đây, cũng không thể làm gì được cô!

Lúc này, một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, lạnh nhạt hỏi:”Ai là người nhà Lưu Lệ?”

“Tôi.” Ưng Tích lập tức tiến lên, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?”

“Bệnh nhân bị xuất huyết não nghiêm trọng, phải lập tức phẫu thuật. Cô đi theo tôi ký tên.”

“Não xuất huyết nghiêm trọng?” Ưng Tích nghe bác sĩ nói, lập tức lạnh lùng nói, “Vậy không cần thiết phải phẫu thuật. Để cho bà an tâm mà đi thôi.”

Xuất huyết não nghiêm trọng?

Sao bà ta không chết luôn đi?

Ưng Tích thấp giọng nguyền rủa trong lòng.

Nếu mẹ Ưng chết, sẽ không còn người nào phát hiện ra bí mật của cô.

Vợ Cũ Thật Quyến RũTác giả: Nguyễn Băng TrâmTruyện Ngôn TìnhTề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc… Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở… Chương 1725“Hoắc Trì Viễn, mẹ em liệu có chết không?” Ưng Tích đáng thương nói.“Cô là chủ nhiệm khoa nã, hẳn là còn rõ hơn tôi.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Ưng Mẫn.“Đó là mẹ em, cho nên em không thể bình tĩnh….” Ưng Tích yếu ớt dựa vào tường, “Mẹ em yêu em như vậy, nếu mẹ đi rồi, em phải sống sao đây.”“Bác gái làm sao đột nhiên té xỉu?”“Mẹ ép em đi xem mặt, em không đồng ý, mẹ tức quá ngất đi.” Ưng Tính liêm môi, che dấu sư bất an, buông xuống suy nghĩ trong con người, “Em không muốn làm mẹ tức giận, em thật sự không muốn đi xem mặt, trong lòng em vẫn có anh! Hoắc Trì Viễn, em yêu anh! Em không quên được anh!”“Cho nên cô liền nói xấu Tề Mẫn Mẫn, đổ tội danh giết người lên đầu cô ấy?” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc nhìn “Ưng Mẫn”, không chút thương tiếc.“Hoắc Trì Viễn?” Ưng Tích kinh hoảng lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường, cô mới không phục lý trí, chua xót cười:”Sao anh có thể nghĩ như vậy? Em nói xấu Tề Mẫn Mẫn? Hoắc Trì Viễn, trong lòng anh, em ti tiện đến vậy sao?”Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút:”Tề Mẫn Mẫn sẽ không đẩy bác gái nhảy lầu. Ưng Mẫn, cô làm cho tôi quá thất vọng.Anh nghĩ Ưng Mẫn phạm sai lầm xuất phát từ lòng đố kỵ, chỉ cần anh chấn vấn, cô sẽ tỉnh ngộ, không ngờ cô lại khăng khăng một mực, không hề có ý hối hận.“Em làm anh thất vọng? Hoắc Trì Viễn, nếu anh muốn định tội cho em, anh cứ việc. Em không sao cả. Dù sao em cũng trắng tay rồi, cùng lắm thì tiếp tục trắng tay.” Ưng Tích nhìn Hoắc Trì Viễn cười khổ, liền cắn mạnh môi, trầm mặc.“Cô có thể phủ nhận, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Tề Mẫn Mẫn.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền xoay người rời đi thật nhanh.Cho tới bây giờ anh cũng không hề nghĩ Ưng Mẫn lại là người như thế này.Ưng Mẫn trong lòng anh có thể không xuất chúng, nhưng quang minh lỗi lạc, chân thành thiện lương.Ưng Tích nhìn theo bóng lưng Hoắc Trì Viễn, lạnh lùng nở nụ cười.Cố Mac, anh tra đi!Cái gì cũng không tra ra được đâu!Tề Mẫn Mẫn đã bị cô thôi miên.Chỉ cần cô không nhận, cho dù cảnh sát có đến đây, cũng không thể làm gì được cô!Lúc này, một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, lạnh nhạt hỏi:”Ai là người nhà Lưu Lệ?”“Tôi.” Ưng Tích lập tức tiến lên, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?”“Bệnh nhân bị xuất huyết não nghiêm trọng, phải lập tức phẫu thuật. Cô đi theo tôi ký tên.”“Não xuất huyết nghiêm trọng?” Ưng Tích nghe bác sĩ nói, lập tức lạnh lùng nói, “Vậy không cần thiết phải phẫu thuật. Để cho bà an tâm mà đi thôi.”Xuất huyết não nghiêm trọng?Sao bà ta không chết luôn đi?Ưng Tích thấp giọng nguyền rủa trong lòng.Nếu mẹ Ưng chết, sẽ không còn người nào phát hiện ra bí mật của cô.

Chương 1725