"A Âm, dạo gần đây tình hình dịch bệnh lại biến đổi rồi, con có thể trở về thì về sớm một chút nha!" "Dạ, dạ, biết rồi ạ, để con đặt vé ngày mai về ạ!" Bảo Âm vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nói chuyện với bạn. Trước đó tình hình dịch bệnh vốn dĩ đã không thể kiểm soát được, cho nên cô mới xin nghỉ phép trở về quê cúng bái ba mẹ. Không ngờ mới quay về một ngày, lại có một khu bùng phát dịch. Vốn dĩ còn muốn đến khu chăn nuôi tìm một bác mua một con ngựa thật tốt để ngao du thảo nguyên, bây giờ xem ra là không thể được rồi, căn nhà cũ dọn dẹp xong đã phải lập tức đi rồi. Nhìn căn nhà cũ rách nát trước mắt, Bảo Âm lại nhớ đến thời gian vẫn còn sống chung với người nhà, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Từ những năm trước cô và ba mẹ vẫn sống trong căn nhà bạt ở khu vực chăn nuôi, chỉ là sau này sức khỏe của ba thật sự không tốt, không thể chăn nuôi được nữa thêm vào việc cô cũng muốn học lên tiếp, mẹ cô dứt khoát bán sạch hết toàn bộ số bò dê, dùng một số tiền mua một căn nhà lầu nhỏ ở…
Chương 4: Đói Bụng (4)
Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo NguyênTác giả: Đâu Bất Điệu Đích Bình QuảTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"A Âm, dạo gần đây tình hình dịch bệnh lại biến đổi rồi, con có thể trở về thì về sớm một chút nha!" "Dạ, dạ, biết rồi ạ, để con đặt vé ngày mai về ạ!" Bảo Âm vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nói chuyện với bạn. Trước đó tình hình dịch bệnh vốn dĩ đã không thể kiểm soát được, cho nên cô mới xin nghỉ phép trở về quê cúng bái ba mẹ. Không ngờ mới quay về một ngày, lại có một khu bùng phát dịch. Vốn dĩ còn muốn đến khu chăn nuôi tìm một bác mua một con ngựa thật tốt để ngao du thảo nguyên, bây giờ xem ra là không thể được rồi, căn nhà cũ dọn dẹp xong đã phải lập tức đi rồi. Nhìn căn nhà cũ rách nát trước mắt, Bảo Âm lại nhớ đến thời gian vẫn còn sống chung với người nhà, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Từ những năm trước cô và ba mẹ vẫn sống trong căn nhà bạt ở khu vực chăn nuôi, chỉ là sau này sức khỏe của ba thật sự không tốt, không thể chăn nuôi được nữa thêm vào việc cô cũng muốn học lên tiếp, mẹ cô dứt khoát bán sạch hết toàn bộ số bò dê, dùng một số tiền mua một căn nhà lầu nhỏ ở… "A Âm, đồ ăn đến rồi, mau đến ăn nào!"Giang Ngọc Cần vừa gọi cô vừa cầm bánh đến cho cô. Những hài tử còn lại ở trên xe cũng đều rất ngoan ngoãn, nếu như xảy ra một trận tranh giành như bầy ong vỡ tổ thì cô thực sự không thể nào biết được sẽ làm sao."Ăn xong uống chút nước rồi lại ngủ, nếu không thì buổi tối cũng không có nước để uống đâu!"Bảo Âm nhận lấy phần bánh, cố kìm nén sự kích động mà l**m đôi môi khô khốc nhẹ giọng trả lời "Dạ!".Cô xem rồi, những hài tử xung quanh đều đã bắt đầu ăn bánh, cái bình nước ấm cũng bị đem đến chuyền tới chuyền lui trong tay bọn họ. Nhưng bọn họ đều rất tự giác, một người chỉ uống hai hớp, dù sao thì nước trong bình cũng là để cung cấp cho tất cả mọi người ở trên xe.Cô rất đói, lại càng khát hơn. Phần da môi cũng đã bắt đầu bị nứt nẻ, nếu như lại không được uống nước, ngày mai chắc chắn muốn mở miệng cửa động cũng sẽ không thể nào được nữa.Trước mắt cũng có hạn, cô cũng không khác người, sau khi ăn một ít bánh cũng đi đến uống nước, cuối cùng cô cũng đã có chút cảm giác no, vừa xoay người đã thấy bọn Tiểu Hoa đang sững sờ mà nhìn chằm chằm vào bản thân mình."A Âm, ngươi ăn hết bánh rồi, ngày mai sẽ ăn gì đây?"Bảo Âm: "..."Miếng bánh nhỏ như vậy lại có thể là lương thực của ngày mai nữa sao?
"A Âm, đồ ăn đến rồi, mau đến ăn nào!"
Giang Ngọc Cần vừa gọi cô vừa cầm bánh đến cho cô. Những hài tử còn lại ở trên xe cũng đều rất ngoan ngoãn, nếu như xảy ra một trận tranh giành như bầy ong vỡ tổ thì cô thực sự không thể nào biết được sẽ làm sao.
"Ăn xong uống chút nước rồi lại ngủ, nếu không thì buổi tối cũng không có nước để uống đâu!"
Bảo Âm nhận lấy phần bánh, cố kìm nén sự kích động mà l**m đôi môi khô khốc nhẹ giọng trả lời "Dạ!".
Cô xem rồi, những hài tử xung quanh đều đã bắt đầu ăn bánh, cái bình nước ấm cũng bị đem đến chuyền tới chuyền lui trong tay bọn họ. Nhưng bọn họ đều rất tự giác, một người chỉ uống hai hớp, dù sao thì nước trong bình cũng là để cung cấp cho tất cả mọi người ở trên xe.
Cô rất đói, lại càng khát hơn. Phần da môi cũng đã bắt đầu bị nứt nẻ, nếu như lại không được uống nước, ngày mai chắc chắn muốn mở miệng cửa động cũng sẽ không thể nào được nữa.
Trước mắt cũng có hạn, cô cũng không khác người, sau khi ăn một ít bánh cũng đi đến uống nước, cuối cùng cô cũng đã có chút cảm giác no, vừa xoay người đã thấy bọn Tiểu Hoa đang sững sờ mà nhìn chằm chằm vào bản thân mình.
"A Âm, ngươi ăn hết bánh rồi, ngày mai sẽ ăn gì đây?"
Bảo Âm: "..."
Miếng bánh nhỏ như vậy lại có thể là lương thực của ngày mai nữa sao?
Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo NguyênTác giả: Đâu Bất Điệu Đích Bình QuảTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"A Âm, dạo gần đây tình hình dịch bệnh lại biến đổi rồi, con có thể trở về thì về sớm một chút nha!" "Dạ, dạ, biết rồi ạ, để con đặt vé ngày mai về ạ!" Bảo Âm vừa sắp xếp đồ đạc, vừa nói chuyện với bạn. Trước đó tình hình dịch bệnh vốn dĩ đã không thể kiểm soát được, cho nên cô mới xin nghỉ phép trở về quê cúng bái ba mẹ. Không ngờ mới quay về một ngày, lại có một khu bùng phát dịch. Vốn dĩ còn muốn đến khu chăn nuôi tìm một bác mua một con ngựa thật tốt để ngao du thảo nguyên, bây giờ xem ra là không thể được rồi, căn nhà cũ dọn dẹp xong đã phải lập tức đi rồi. Nhìn căn nhà cũ rách nát trước mắt, Bảo Âm lại nhớ đến thời gian vẫn còn sống chung với người nhà, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Từ những năm trước cô và ba mẹ vẫn sống trong căn nhà bạt ở khu vực chăn nuôi, chỉ là sau này sức khỏe của ba thật sự không tốt, không thể chăn nuôi được nữa thêm vào việc cô cũng muốn học lên tiếp, mẹ cô dứt khoát bán sạch hết toàn bộ số bò dê, dùng một số tiền mua một căn nhà lầu nhỏ ở… "A Âm, đồ ăn đến rồi, mau đến ăn nào!"Giang Ngọc Cần vừa gọi cô vừa cầm bánh đến cho cô. Những hài tử còn lại ở trên xe cũng đều rất ngoan ngoãn, nếu như xảy ra một trận tranh giành như bầy ong vỡ tổ thì cô thực sự không thể nào biết được sẽ làm sao."Ăn xong uống chút nước rồi lại ngủ, nếu không thì buổi tối cũng không có nước để uống đâu!"Bảo Âm nhận lấy phần bánh, cố kìm nén sự kích động mà l**m đôi môi khô khốc nhẹ giọng trả lời "Dạ!".Cô xem rồi, những hài tử xung quanh đều đã bắt đầu ăn bánh, cái bình nước ấm cũng bị đem đến chuyền tới chuyền lui trong tay bọn họ. Nhưng bọn họ đều rất tự giác, một người chỉ uống hai hớp, dù sao thì nước trong bình cũng là để cung cấp cho tất cả mọi người ở trên xe.Cô rất đói, lại càng khát hơn. Phần da môi cũng đã bắt đầu bị nứt nẻ, nếu như lại không được uống nước, ngày mai chắc chắn muốn mở miệng cửa động cũng sẽ không thể nào được nữa.Trước mắt cũng có hạn, cô cũng không khác người, sau khi ăn một ít bánh cũng đi đến uống nước, cuối cùng cô cũng đã có chút cảm giác no, vừa xoay người đã thấy bọn Tiểu Hoa đang sững sờ mà nhìn chằm chằm vào bản thân mình."A Âm, ngươi ăn hết bánh rồi, ngày mai sẽ ăn gì đây?"Bảo Âm: "..."Miếng bánh nhỏ như vậy lại có thể là lương thực của ngày mai nữa sao?