Lúc Nhất Dao hoàn thành công việc và giao ca còn lại cho người khác, Phùng Tiêu ở bên dưới đã say tí bỉ. Nhạc trong quán bar xập xình, ánh đèn xanh đỏ nhảy nhót không ngừng, người và người chìm đắm trong thế giới riêng. A Miễn thấy cô xong việc mới vẫy vẫy cô. Nhất Dao đi tới, nhận lấy cốc rượu A Miễn đưa rồi ngồi xuống. Hết một đợt rượu này, một đợt rượu khác lại được mang lên, chai lọ chất ngổn ngang trên bàn. Nhất Dao thấy nóng nên cởi áo khoác ngoài ra, lập tức bộ váy đen bó sát và làn da trắng đến loá mắt bại lộ trong không khí. Cô vén tóc lên, sợi tóc vàng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh. Một vài ánh mắt không biết từ đâu cứ thế đổ về chỗ này. Cô nhìn Phùng Tiêu uống say đến nỗi gục luôn trên ghế sofa, cười cợt: "Cậu ta uống mấy chai rồi?" A Miễn nhún vai: "Từ lúc mình đến đã uống ba chai rồi, chắc cộng lại cũng được năm, sáu chai." "Bị người yêu đá à?" A Miễn gật đầu, giơ năm ngón tay ra: "Lần thứ năm rồi." Nhất Dao cười. Đôi mắt đen toả ra thứ ánh sáng lấp lánh, khuôn mặt xinh đẹp…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...