Nhiếp Chưởng Châu cầm ô trong tay, sau đó đi theo chị cả, cố gắng che mưa xuân cho cả hai người. Mưa xuân quất vào mặt, còn mang theo hơi lạnh thấm xương, vô thanh vô tức khiến con người ta dính thêm tầng hơi ẩm lạnh. Đôi mắt xếch của Nhiếp Minh Dung đỏ bừng, cắn chặt môi bước chân rất nhanh. Vì mưa mà hoa rơi, con đường trồng đầy hoa Ngọc Lan vốn đang ở đầu xuân làm cho người ta say lòng người nhưng ở trong lòng hai cô lại như một tầng đè ép không thở nổi. Mắc âm mưu buôn bán, Nhiếp Vệ Quốc tuyệt vọng nhảy lầu bỏ mình, Nhiếp phu nhân nhận được tin choáng váng đến bất tỉnh nhân sự, đêm hôm trước khó khăn lắm mới mở mắt ra cũng điên rồi, ôm lấy quần áo Nhiếp Vệ Quốc khóc khóc cười cười không chịu buông tay. Nhiếp gia rối tinh thành một đoàn hỏng bết, ở trong biệt thự Hoa Nguyệt Sơn ầm ĩ đến 2h sáng. Nói mà buồn cười, người của Nhiếp gia còn chưa chết hết, em trai nhỏ còn đang ở nước ngoài học trung học, Nhiếp gia còn chưa tuyệt hậu thì sao đến lượt bọn họ chia chén canh đây? Nhưng có…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...