Nhiếp Chưởng Châu cầm ô trong tay, sau đó đi theo chị cả, cố gắng che mưa xuân cho cả hai người. Mưa xuân quất vào mặt, còn mang theo hơi lạnh thấm xương, vô thanh vô tức khiến con người ta dính thêm tầng hơi ẩm lạnh. Đôi mắt xếch của Nhiếp Minh Dung đỏ bừng, cắn chặt môi bước chân rất nhanh. Vì mưa mà hoa rơi, con đường trồng đầy hoa Ngọc Lan vốn đang ở đầu xuân làm cho người ta say lòng người nhưng ở trong lòng hai cô lại như một tầng đè ép không thở nổi. Mắc âm mưu buôn bán, Nhiếp Vệ Quốc tuyệt vọng nhảy lầu bỏ mình, Nhiếp phu nhân nhận được tin choáng váng đến bất tỉnh nhân sự, đêm hôm trước khó khăn lắm mới mở mắt ra cũng điên rồi, ôm lấy quần áo Nhiếp Vệ Quốc khóc khóc cười cười không chịu buông tay. Nhiếp gia rối tinh thành một đoàn hỏng bết, ở trong biệt thự Hoa Nguyệt Sơn ầm ĩ đến 2h sáng. Nói mà buồn cười, người của Nhiếp gia còn chưa chết hết, em trai nhỏ còn đang ở nước ngoài học trung học, Nhiếp gia còn chưa tuyệt hậu thì sao đến lượt bọn họ chia chén canh đây? Nhưng có…
Chương 32
Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận XươngTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhiếp Chưởng Châu cầm ô trong tay, sau đó đi theo chị cả, cố gắng che mưa xuân cho cả hai người. Mưa xuân quất vào mặt, còn mang theo hơi lạnh thấm xương, vô thanh vô tức khiến con người ta dính thêm tầng hơi ẩm lạnh. Đôi mắt xếch của Nhiếp Minh Dung đỏ bừng, cắn chặt môi bước chân rất nhanh. Vì mưa mà hoa rơi, con đường trồng đầy hoa Ngọc Lan vốn đang ở đầu xuân làm cho người ta say lòng người nhưng ở trong lòng hai cô lại như một tầng đè ép không thở nổi. Mắc âm mưu buôn bán, Nhiếp Vệ Quốc tuyệt vọng nhảy lầu bỏ mình, Nhiếp phu nhân nhận được tin choáng váng đến bất tỉnh nhân sự, đêm hôm trước khó khăn lắm mới mở mắt ra cũng điên rồi, ôm lấy quần áo Nhiếp Vệ Quốc khóc khóc cười cười không chịu buông tay. Nhiếp gia rối tinh thành một đoàn hỏng bết, ở trong biệt thự Hoa Nguyệt Sơn ầm ĩ đến 2h sáng. Nói mà buồn cười, người của Nhiếp gia còn chưa chết hết, em trai nhỏ còn đang ở nước ngoài học trung học, Nhiếp gia còn chưa tuyệt hậu thì sao đến lượt bọn họ chia chén canh đây? Nhưng có… Nhà có ba vị tiểu thư, Đại tiểu thư xem ra cả đời không lấy chồng, Nhị tiểu thư gả cho người tốt như vậy, người làm Nhiếp gia cũng quang vinh theo, đối với Nhị tiểu thư thường ngày không nói một lời này cũng không thể không nhìn với ánh mắt khác.Chưởng Châu nhìn dáng vẻ Nhiếp Yên Dung giống như đổi thành một người khác, cũng vui vẻ thay cô ta, dù sao có thể ở bên người mình thích là chuyện may mắn dường nào.Hai chị em ăn sáng xong, Nhiếp Yên Dung liền kéo tay Chưởng Châu ra vườn tản bộ.“Lý phu nhân hẹn chị mấy lần, Lý Khiêm kia cũng cực kỳ để ý, hôm nay là cuối tuần, chắc em nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng chúng ta đi gặp mặt họ?”Nhiếp Yên Dung cũng không vòng vo, dứt khoát mở miệng.Chưởng Châu biết chuyện này, trước đó Nhiếp Yên Dung có đề cập với cô hai lần.Thật ra cô không có ý định kết hôn, nhưng Nhiếp Yên Dung khẩn trương như vậy, dáng vẻ thận trọng, Chưởng Châu luôn mềm lòng, bất luận thế nào cũng không thể nói lời cự tuyệt ra miệng.Huống chi khi đó vì muốn chị hai yên tâm, cô đã đáp ứng chuyện gặp mặt, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy.Thấy Chưởng Châu gật đầu, Nhiếp Yên Dung lập tức gọi cho Lý phu nhân.Hẹn ở quán càfe dưới danh nghĩa Lý gia, Nhiếp Yên Dung cố ý nói Chưởng Châu trang điểm thật đẹp, còn Lý phu nhân và Lý Khiêm kia hiển nhiên cũng vô cùng coi trọng lần gặp mặt này, Lý phu nhân ăn mặc trang điểm đẹp đẽ quý phái, Lý Khiêm nho nhã lịch sự, đeo kính màu vàng, tướng mạo tuấn tú, khiến người nhìn sinh lòng thiện cảm.Mọi người ngồi xuống, ánh mắt Lý Khiêm không dời khỏi Chưởng Châu.Lý phu nhân nhếch miệng cười: “Tam tiểu thư thật đẹp, đứa con trai này của tôi cũng coi là kiến thức rộng, lần đầu tiên tôi thấy nó như thế.”Lý Khiêm hình như có chút ngượng ngùng: “Tôi chú ý Tam tiểu thư rất lâu rồi, gặp mặt mới biết đạo lý tai nghe không bằng mắt thấy…”Anh ta không nói thẳng, nhưng ý rất rõ, Chưởng Châu lần đầu tiên coi mắt, không khỏi xấu hổ, mặt thẹn thùng đỏ bừng, cúi đầu không nói lời nào.Lý Khiêm nhìn bộ dáng kiều mỵ lúc này của cô, lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, trước kia chỉ nghe nói Nhiếp Chưởng Châu xinh đẹp, anh ta vốn không để trong lòng, nhưng không ngờ tới thật sự là một mỹ nhân trẻ đẹp, cô không có mắt cao hơn đầu hay cố làm dè dặt lại ngạo mạn vô lễ như thiên kim tiểu thư khác càng làm anh ta hài lòng.Ngược lại thẹn thùng như thế khiến vô số đàn ông động lòng.Huống chi, Nhiếp Chưởng Châu hiển nhiên khác tiểu thư Niếp gia tính tình như hoa hồng có gai kia, dáng vẻ của cô không rành thế sự, phụ nữ như vậy dễ bị đàn ông nắm trong tay nhất.Lý Khiêm là Đại thiếu gia Lý gia, nhưng Lý phu nhân cũng không chỉ có một, đương nhiên cũng có không ít con trai, lão gia tử thương những đứa nhỏ kia, tương lai của anh ta, còn là một ẩn số.Nếu có thể cưới Nhiếp Chưởng Châu, vậy anh ta chính là anh em của Phó Cánh Hành, có quan hệ này, chẳng lẽ lão gia tử còn không nâng đỡ anh ta?Mà muốn lấy được Nhiếp Chưởng Châu không phải chuyện dễ.Lý Khiêm rất rõ ưu thế của mình, Nhiếp Chưởng Châu đóa hoa trong phòng kính, anh ta muốn hái, dễ như trở bàn tay.
Nhà có ba vị tiểu thư, Đại tiểu thư xem ra cả đời không lấy chồng, Nhị tiểu thư gả cho người tốt như vậy, người làm Nhiếp gia cũng quang vinh theo, đối với Nhị tiểu thư thường ngày không nói một lời này cũng không thể không nhìn với ánh mắt khác.
Chưởng Châu nhìn dáng vẻ Nhiếp Yên Dung giống như đổi thành một người khác, cũng vui vẻ thay cô ta, dù sao có thể ở bên người mình thích là chuyện may mắn dường nào.
Hai chị em ăn sáng xong, Nhiếp Yên Dung liền kéo tay Chưởng Châu ra vườn tản bộ.
“Lý phu nhân hẹn chị mấy lần, Lý Khiêm kia cũng cực kỳ để ý, hôm nay là cuối tuần, chắc em nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng chúng ta đi gặp mặt họ?”
Nhiếp Yên Dung cũng không vòng vo, dứt khoát mở miệng.
Chưởng Châu biết chuyện này, trước đó Nhiếp Yên Dung có đề cập với cô hai lần.
Thật ra cô không có ý định kết hôn, nhưng Nhiếp Yên Dung khẩn trương như vậy, dáng vẻ thận trọng, Chưởng Châu luôn mềm lòng, bất luận thế nào cũng không thể nói lời cự tuyệt ra miệng.
Huống chi khi đó vì muốn chị hai yên tâm, cô đã đáp ứng chuyện gặp mặt, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy.
Thấy Chưởng Châu gật đầu, Nhiếp Yên Dung lập tức gọi cho Lý phu nhân.
Hẹn ở quán càfe dưới danh nghĩa Lý gia, Nhiếp Yên Dung cố ý nói Chưởng Châu trang điểm thật đẹp, còn Lý phu nhân và Lý Khiêm kia hiển nhiên cũng vô cùng coi trọng lần gặp mặt này, Lý phu nhân ăn mặc trang điểm đẹp đẽ quý phái, Lý Khiêm nho nhã lịch sự, đeo kính màu vàng, tướng mạo tuấn tú, khiến người nhìn sinh lòng thiện cảm.
Mọi người ngồi xuống, ánh mắt Lý Khiêm không dời khỏi Chưởng Châu.
Lý phu nhân nhếch miệng cười: “Tam tiểu thư thật đẹp, đứa con trai này của tôi cũng coi là kiến thức rộng, lần đầu tiên tôi thấy nó như thế.”
Lý Khiêm hình như có chút ngượng ngùng: “Tôi chú ý Tam tiểu thư rất lâu rồi, gặp mặt mới biết đạo lý tai nghe không bằng mắt thấy…”
Anh ta không nói thẳng, nhưng ý rất rõ, Chưởng Châu lần đầu tiên coi mắt, không khỏi xấu hổ, mặt thẹn thùng đỏ bừng, cúi đầu không nói lời nào.
Lý Khiêm nhìn bộ dáng kiều mỵ lúc này của cô, lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, trước kia chỉ nghe nói Nhiếp Chưởng Châu xinh đẹp, anh ta vốn không để trong lòng, nhưng không ngờ tới thật sự là một mỹ nhân trẻ đẹp, cô không có mắt cao hơn đầu hay cố làm dè dặt lại ngạo mạn vô lễ như thiên kim tiểu thư khác càng làm anh ta hài lòng.
Ngược lại thẹn thùng như thế khiến vô số đàn ông động lòng.
Huống chi, Nhiếp Chưởng Châu hiển nhiên khác tiểu thư Niếp gia tính tình như hoa hồng có gai kia, dáng vẻ của cô không rành thế sự, phụ nữ như vậy dễ bị đàn ông nắm trong tay nhất.
Lý Khiêm là Đại thiếu gia Lý gia, nhưng Lý phu nhân cũng không chỉ có một, đương nhiên cũng có không ít con trai, lão gia tử thương những đứa nhỏ kia, tương lai của anh ta, còn là một ẩn số.
Nếu có thể cưới Nhiếp Chưởng Châu, vậy anh ta chính là anh em của Phó Cánh Hành, có quan hệ này, chẳng lẽ lão gia tử còn không nâng đỡ anh ta?
Mà muốn lấy được Nhiếp Chưởng Châu không phải chuyện dễ.
Lý Khiêm rất rõ ưu thế của mình, Nhiếp Chưởng Châu đóa hoa trong phòng kính, anh ta muốn hái, dễ như trở bàn tay.
Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận XươngTác giả: Minh Châu HoànTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngNhiếp Chưởng Châu cầm ô trong tay, sau đó đi theo chị cả, cố gắng che mưa xuân cho cả hai người. Mưa xuân quất vào mặt, còn mang theo hơi lạnh thấm xương, vô thanh vô tức khiến con người ta dính thêm tầng hơi ẩm lạnh. Đôi mắt xếch của Nhiếp Minh Dung đỏ bừng, cắn chặt môi bước chân rất nhanh. Vì mưa mà hoa rơi, con đường trồng đầy hoa Ngọc Lan vốn đang ở đầu xuân làm cho người ta say lòng người nhưng ở trong lòng hai cô lại như một tầng đè ép không thở nổi. Mắc âm mưu buôn bán, Nhiếp Vệ Quốc tuyệt vọng nhảy lầu bỏ mình, Nhiếp phu nhân nhận được tin choáng váng đến bất tỉnh nhân sự, đêm hôm trước khó khăn lắm mới mở mắt ra cũng điên rồi, ôm lấy quần áo Nhiếp Vệ Quốc khóc khóc cười cười không chịu buông tay. Nhiếp gia rối tinh thành một đoàn hỏng bết, ở trong biệt thự Hoa Nguyệt Sơn ầm ĩ đến 2h sáng. Nói mà buồn cười, người của Nhiếp gia còn chưa chết hết, em trai nhỏ còn đang ở nước ngoài học trung học, Nhiếp gia còn chưa tuyệt hậu thì sao đến lượt bọn họ chia chén canh đây? Nhưng có… Nhà có ba vị tiểu thư, Đại tiểu thư xem ra cả đời không lấy chồng, Nhị tiểu thư gả cho người tốt như vậy, người làm Nhiếp gia cũng quang vinh theo, đối với Nhị tiểu thư thường ngày không nói một lời này cũng không thể không nhìn với ánh mắt khác.Chưởng Châu nhìn dáng vẻ Nhiếp Yên Dung giống như đổi thành một người khác, cũng vui vẻ thay cô ta, dù sao có thể ở bên người mình thích là chuyện may mắn dường nào.Hai chị em ăn sáng xong, Nhiếp Yên Dung liền kéo tay Chưởng Châu ra vườn tản bộ.“Lý phu nhân hẹn chị mấy lần, Lý Khiêm kia cũng cực kỳ để ý, hôm nay là cuối tuần, chắc em nhàn rỗi không có chuyện gì, không bằng chúng ta đi gặp mặt họ?”Nhiếp Yên Dung cũng không vòng vo, dứt khoát mở miệng.Chưởng Châu biết chuyện này, trước đó Nhiếp Yên Dung có đề cập với cô hai lần.Thật ra cô không có ý định kết hôn, nhưng Nhiếp Yên Dung khẩn trương như vậy, dáng vẻ thận trọng, Chưởng Châu luôn mềm lòng, bất luận thế nào cũng không thể nói lời cự tuyệt ra miệng.Huống chi khi đó vì muốn chị hai yên tâm, cô đã đáp ứng chuyện gặp mặt, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy.Thấy Chưởng Châu gật đầu, Nhiếp Yên Dung lập tức gọi cho Lý phu nhân.Hẹn ở quán càfe dưới danh nghĩa Lý gia, Nhiếp Yên Dung cố ý nói Chưởng Châu trang điểm thật đẹp, còn Lý phu nhân và Lý Khiêm kia hiển nhiên cũng vô cùng coi trọng lần gặp mặt này, Lý phu nhân ăn mặc trang điểm đẹp đẽ quý phái, Lý Khiêm nho nhã lịch sự, đeo kính màu vàng, tướng mạo tuấn tú, khiến người nhìn sinh lòng thiện cảm.Mọi người ngồi xuống, ánh mắt Lý Khiêm không dời khỏi Chưởng Châu.Lý phu nhân nhếch miệng cười: “Tam tiểu thư thật đẹp, đứa con trai này của tôi cũng coi là kiến thức rộng, lần đầu tiên tôi thấy nó như thế.”Lý Khiêm hình như có chút ngượng ngùng: “Tôi chú ý Tam tiểu thư rất lâu rồi, gặp mặt mới biết đạo lý tai nghe không bằng mắt thấy…”Anh ta không nói thẳng, nhưng ý rất rõ, Chưởng Châu lần đầu tiên coi mắt, không khỏi xấu hổ, mặt thẹn thùng đỏ bừng, cúi đầu không nói lời nào.Lý Khiêm nhìn bộ dáng kiều mỵ lúc này của cô, lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, trước kia chỉ nghe nói Nhiếp Chưởng Châu xinh đẹp, anh ta vốn không để trong lòng, nhưng không ngờ tới thật sự là một mỹ nhân trẻ đẹp, cô không có mắt cao hơn đầu hay cố làm dè dặt lại ngạo mạn vô lễ như thiên kim tiểu thư khác càng làm anh ta hài lòng.Ngược lại thẹn thùng như thế khiến vô số đàn ông động lòng.Huống chi, Nhiếp Chưởng Châu hiển nhiên khác tiểu thư Niếp gia tính tình như hoa hồng có gai kia, dáng vẻ của cô không rành thế sự, phụ nữ như vậy dễ bị đàn ông nắm trong tay nhất.Lý Khiêm là Đại thiếu gia Lý gia, nhưng Lý phu nhân cũng không chỉ có một, đương nhiên cũng có không ít con trai, lão gia tử thương những đứa nhỏ kia, tương lai của anh ta, còn là một ẩn số.Nếu có thể cưới Nhiếp Chưởng Châu, vậy anh ta chính là anh em của Phó Cánh Hành, có quan hệ này, chẳng lẽ lão gia tử còn không nâng đỡ anh ta?Mà muốn lấy được Nhiếp Chưởng Châu không phải chuyện dễ.Lý Khiêm rất rõ ưu thế của mình, Nhiếp Chưởng Châu đóa hoa trong phòng kính, anh ta muốn hái, dễ như trở bàn tay.