Phùng Xuân nghe xong ồ một tiếng, sau đó nói, “Mỗi năm đều chụp ảnh, người nhà em quan hệ thật tốt.” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Dương Đông đứng ở cửa biệt thự Chương gia, đánh giá người con trai này. Có lẽ, nên khen cậu ta trông rất được. Cậu ta cũng không cao lắm, hình như chỉ cao đến tai của anh, nếu ước lượng thử, tám phần mười là chỉ cỡ một mét bảy lăm, nhưng nhờ dáng người thon dài, hoặc là do bộ âu phục quá vừa người, khiến cậu ta có vẻ rất cao. Giống như, Dương Đông đột nhiên nghĩ đến loài cây trúc ở sau núi nhà mình, xuân đến măng trúc vừa mọc, cao ngất lại xanh tươi. Còn về gương mặt đó, đường nhìn của Dương Đông dời từ chân, đến hông cậu ta, từ từ đảo lên trên, nội tâm không khỏi kêu gào nhưng lại cũng cảm thấy đúng là nên như thế, một dáng người thế này, nên đi cùng một gương mặt như vậy, đã không thể dùng mi thanh mục tú để hình dung, là bởi vì quá mức trắng nõn, hoặc là lông mi cùng đồng tử quá đen, tròng mắt quá xanh, còn môi lại quá hồng, ngũ quan quá lóa mắt khiến anh không…
Chương 44: Qùa
Phùng Xuân - Đại Giang LưuTác giả: Đại Giang LưuTruyện Đam MỹPhùng Xuân nghe xong ồ một tiếng, sau đó nói, “Mỗi năm đều chụp ảnh, người nhà em quan hệ thật tốt.” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Dương Đông đứng ở cửa biệt thự Chương gia, đánh giá người con trai này. Có lẽ, nên khen cậu ta trông rất được. Cậu ta cũng không cao lắm, hình như chỉ cao đến tai của anh, nếu ước lượng thử, tám phần mười là chỉ cỡ một mét bảy lăm, nhưng nhờ dáng người thon dài, hoặc là do bộ âu phục quá vừa người, khiến cậu ta có vẻ rất cao. Giống như, Dương Đông đột nhiên nghĩ đến loài cây trúc ở sau núi nhà mình, xuân đến măng trúc vừa mọc, cao ngất lại xanh tươi. Còn về gương mặt đó, đường nhìn của Dương Đông dời từ chân, đến hông cậu ta, từ từ đảo lên trên, nội tâm không khỏi kêu gào nhưng lại cũng cảm thấy đúng là nên như thế, một dáng người thế này, nên đi cùng một gương mặt như vậy, đã không thể dùng mi thanh mục tú để hình dung, là bởi vì quá mức trắng nõn, hoặc là lông mi cùng đồng tử quá đen, tròng mắt quá xanh, còn môi lại quá hồng, ngũ quan quá lóa mắt khiến anh không… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dồi đó, nguyên 1 chương có cái tựa đề chỉ để chĩa vô 1 câu cuối cùng thôi đó. Lâu lâu tgiả cho ăn tí kẹo ko thôi sau này mấy khúc đau tim dập liên tục cái rồi tụi mình than thở là bả trù dập con bả quá. Mà theo tui nhớ thì lần này H hụt đó nhe, ai có hóng thì biết trước là vỡ mộng rồi nhe.Nói chứ tới lúc H nó cũng có thấy được gì đâu, chắc khi đó bên Trung đang quần gắt quá.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dồi đó, nguyên 1 chương có cái tựa đề chỉ để chĩa vô 1 câu cuối cùng thôi đó. Lâu lâu tgiả cho ăn tí kẹo ko thôi sau này mấy khúc đau tim dập liên tục cái rồi tụi mình than thở là bả trù dập con bả quá. Mà theo tui nhớ thì lần này H hụt đó nhe, ai có hóng thì biết trước là vỡ mộng rồi nhe.
Nói chứ tới lúc H nó cũng có thấy được gì đâu, chắc khi đó bên Trung đang quần gắt quá.
Phùng Xuân - Đại Giang LưuTác giả: Đại Giang LưuTruyện Đam MỹPhùng Xuân nghe xong ồ một tiếng, sau đó nói, “Mỗi năm đều chụp ảnh, người nhà em quan hệ thật tốt.” ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Dương Đông đứng ở cửa biệt thự Chương gia, đánh giá người con trai này. Có lẽ, nên khen cậu ta trông rất được. Cậu ta cũng không cao lắm, hình như chỉ cao đến tai của anh, nếu ước lượng thử, tám phần mười là chỉ cỡ một mét bảy lăm, nhưng nhờ dáng người thon dài, hoặc là do bộ âu phục quá vừa người, khiến cậu ta có vẻ rất cao. Giống như, Dương Đông đột nhiên nghĩ đến loài cây trúc ở sau núi nhà mình, xuân đến măng trúc vừa mọc, cao ngất lại xanh tươi. Còn về gương mặt đó, đường nhìn của Dương Đông dời từ chân, đến hông cậu ta, từ từ đảo lên trên, nội tâm không khỏi kêu gào nhưng lại cũng cảm thấy đúng là nên như thế, một dáng người thế này, nên đi cùng một gương mặt như vậy, đã không thể dùng mi thanh mục tú để hình dung, là bởi vì quá mức trắng nõn, hoặc là lông mi cùng đồng tử quá đen, tròng mắt quá xanh, còn môi lại quá hồng, ngũ quan quá lóa mắt khiến anh không… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dồi đó, nguyên 1 chương có cái tựa đề chỉ để chĩa vô 1 câu cuối cùng thôi đó. Lâu lâu tgiả cho ăn tí kẹo ko thôi sau này mấy khúc đau tim dập liên tục cái rồi tụi mình than thở là bả trù dập con bả quá. Mà theo tui nhớ thì lần này H hụt đó nhe, ai có hóng thì biết trước là vỡ mộng rồi nhe.Nói chứ tới lúc H nó cũng có thấy được gì đâu, chắc khi đó bên Trung đang quần gắt quá.