Tác giả:

Reng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm…

Chương 30: 30: Oan Gia Ngõ Hẹp

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Ngày hôm sau khi nó và hắn cùng nhau đến trường thì bị Tần Phong bắt gặp- ơ hai người sao lại đi cùng nhau? Có gì mờ ám ha.Hắn kéo Tần Phong đi chỗ khác:- Nè cậu làm gì vậy, rốt cuộc hai người là sao? Tần Phong hỏi- Vị hôn thê.Hắn nói ngắn gọn- Cái gì?- Bộ tai cậu bị điếc hả? Hắn lườm- Nhưng...Tại sao?Thế rồi vừa đi hắn vừa kể lại ngắn gọn câu chuyện cho cậu ta nghe- Tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật chuyện này, tránh gây nhiều rắc rối cho tôi.Hắn nói- Yên tâm đê.Tôi cực kỳ uy tín, Nhưng mà này, tôi chơi với cậu cũng đã lâu, từ trước đến nay việc gì cậu không thích thì sẽ không làm mà từ chối thẳng thừng.Sao nay lại chấp nhận mối hôn sự này.Chẳng lẽ...cậu thích cô ta sao?- Đừng có mà vớ vẩn, đi thôi- Nè, nè trả lời đi chứ....Còn về phía nó: sau khi hắn kéo Tần Phong đi không lâu thì Bảo Nhi luôn chạy đến- hello cục cưng, nay đi sớm zữ vậy, hôn phu của cậu đâu- Nè nói gì vậy, nhỏ tiếng thôi, - À, à mình quên mất.Mà ăn sáng chưa, đi căn tin không?- ừm, điSau khi nó và Bảo Nhi vào căn tin, mọi người xung quanh cứ nhìn hai tụi nó rồi bàn tán xì xào- Ê biết tin gì chưa, hôm trước chị đại Diệp Diệp đi tìm Minh Nguyệt đó- Thật sao- ừ, cả Lâm Tuệ nữa, cô ta còn tát Minh Nguyệt một cái bạt tai- cũng đúng thôi, ai bắt cậu ta quyến rũ Tư Thần - Nhưng mà lúc ấy Bảo Nhi cô ta ra tay đánh lại Lâm Tuệ rồi Tư Thần xuất hiện giải vây.- UI, nam thần của chúng ta đúng thật là tốt bụng, ngầu quá điĐang bàn tán rôm rả thì Diệp Diệp và Lâm Tuệ xuất hiện khiến chúng nó im bặt- Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng thấy chó sủa.Bảo Nhi lẩm bẩm- Mày nói cái gì? Nói lại tao xem.Lâm Tuệ nghe thấy Bảo Nhi nói vậy thì tức lên-Tao nói là không biết nhà nào cứ thả chó ra đường, làm sủa điếc hết cả tai- Thôi.Nó kéo Bảo Nhi ngồi xuốngLâm Tuệ định chạy lại đánh Bảo Nhi nhưng lại bị Diệp Diệp ngăn lại: ở đây đông người, đừng làm gì ảnh hưởng đến hình tượngLúc này hắn và Tần Phong đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi- Chà chà không ngờ cô bé Bảo Nhi kia lại mạnh mẽ đến vậy.Bổn thiếu gia thích.Tần Phong cười khẩy nói với hắn: cậu cũng phải lo cho vị hôn thê của cậu đi, bọn kia không phải dạng vừa đâu, cô ta gần cậu thì chịu đủ rắc rối rồi,hahaa Hắn lạnh lùng rời khỏi: không cần cậu phải nhắc..

Ngày hôm sau khi nó và hắn cùng nhau đến trường thì bị Tần Phong bắt gặp- ơ hai người sao lại đi cùng nhau? Có gì mờ ám ha.Hắn kéo Tần Phong đi chỗ khác:- Nè cậu làm gì vậy, rốt cuộc hai người là sao? Tần Phong hỏi- Vị hôn thê.

Hắn nói ngắn gọn- Cái gì?- Bộ tai cậu bị điếc hả? Hắn lườm- Nhưng...Tại sao?Thế rồi vừa đi hắn vừa kể lại ngắn gọn câu chuyện cho cậu ta nghe- Tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật chuyện này, tránh gây nhiều rắc rối cho tôi.

Hắn nói- Yên tâm đê.

Tôi cực kỳ uy tín, Nhưng mà này, tôi chơi với cậu cũng đã lâu, từ trước đến nay việc gì cậu không thích thì sẽ không làm mà từ chối thẳng thừng.

Sao nay lại chấp nhận mối hôn sự này.

Chẳng lẽ...cậu thích cô ta sao?- Đừng có mà vớ vẩn, đi thôi- Nè, nè trả lời đi chứ....Còn về phía nó: sau khi hắn kéo Tần Phong đi không lâu thì Bảo Nhi luôn chạy đến- hello cục cưng, nay đi sớm zữ vậy, hôn phu của cậu đâu- Nè nói gì vậy, nhỏ tiếng thôi, - À, à mình quên mất.

Mà ăn sáng chưa, đi căn tin không?- ừm, điSau khi nó và Bảo Nhi vào căn tin, mọi người xung quanh cứ nhìn hai tụi nó rồi bàn tán xì xào- Ê biết tin gì chưa, hôm trước chị đại Diệp Diệp đi tìm Minh Nguyệt đó- Thật sao- ừ, cả Lâm Tuệ nữa, cô ta còn tát Minh Nguyệt một cái bạt tai- cũng đúng thôi, ai bắt cậu ta quyến rũ Tư Thần - Nhưng mà lúc ấy Bảo Nhi cô ta ra tay đánh lại Lâm Tuệ rồi Tư Thần xuất hiện giải vây.- UI, nam thần của chúng ta đúng thật là tốt bụng, ngầu quá điĐang bàn tán rôm rả thì Diệp Diệp và Lâm Tuệ xuất hiện khiến chúng nó im bặt- Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng thấy chó sủa.

Bảo Nhi lẩm bẩm- Mày nói cái gì? Nói lại tao xem.

Lâm Tuệ nghe thấy Bảo Nhi nói vậy thì tức lên-Tao nói là không biết nhà nào cứ thả chó ra đường, làm sủa điếc hết cả tai- Thôi.

Nó kéo Bảo Nhi ngồi xuốngLâm Tuệ định chạy lại đánh Bảo Nhi nhưng lại bị Diệp Diệp ngăn lại: ở đây đông người, đừng làm gì ảnh hưởng đến hình tượngLúc này hắn và Tần Phong đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi- Chà chà không ngờ cô bé Bảo Nhi kia lại mạnh mẽ đến vậy.

Bổn thiếu gia thích.

Tần Phong cười khẩy nói với hắn: cậu cũng phải lo cho vị hôn thê của cậu đi, bọn kia không phải dạng vừa đâu, cô ta gần cậu thì chịu đủ rắc rối rồi,hahaa Hắn lạnh lùng rời khỏi: không cần cậu phải nhắc..

Ghét Thì Yêu ThôiTác giả: Tinh KỳTruyện Ngôn TìnhReng…reng…reng…Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan sự tĩnh lặng trong căn phòng, nó khươ khươ tay tìm kiếm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi, lười nhác ấn nút nghe nó lại nhắm nghiền đôi mắt. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc- Minh Nguyệt, đã đến trường chưa, tao đang đợi mày ở cổng trường nè- Ưmm…trường…trường gì?- Bà cô của tôi ơi, đừng nói với tao là mày vẫn đang ngủ đấy nhé? Bộ mày quên nay là buổi học đầu tiên của mày bên trường mới hả. Cứ tưởng là nhớ tao nên mới chuyển trường sang đây. Dậy…dậy mau đi, sắp tới giờ vào lớp rồiNghe thấy thế nó liền giật mình bật dậy, đúng rồi hôm nay là ngày nó chuyển đến trường Busan – nơi đây là trường dành cho những con nhà quý tộc. Nó được vào đây học là do nó giành được suất học bổng duy nhất của năm học vừa rồi.Nhìn đồng hồ đã là 6h30p nó chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, mặc bộ đồng phục mới, cầm balo chạy xuống nhà. Bố mẹ nó đã đi làm hết, mẹ nó không quên làm một phần đồ ăn sáng cho nó đặt trên bàn. Nó cầm… Ngày hôm sau khi nó và hắn cùng nhau đến trường thì bị Tần Phong bắt gặp- ơ hai người sao lại đi cùng nhau? Có gì mờ ám ha.Hắn kéo Tần Phong đi chỗ khác:- Nè cậu làm gì vậy, rốt cuộc hai người là sao? Tần Phong hỏi- Vị hôn thê.Hắn nói ngắn gọn- Cái gì?- Bộ tai cậu bị điếc hả? Hắn lườm- Nhưng...Tại sao?Thế rồi vừa đi hắn vừa kể lại ngắn gọn câu chuyện cho cậu ta nghe- Tôi hy vọng cậu có thể giữ bí mật chuyện này, tránh gây nhiều rắc rối cho tôi.Hắn nói- Yên tâm đê.Tôi cực kỳ uy tín, Nhưng mà này, tôi chơi với cậu cũng đã lâu, từ trước đến nay việc gì cậu không thích thì sẽ không làm mà từ chối thẳng thừng.Sao nay lại chấp nhận mối hôn sự này.Chẳng lẽ...cậu thích cô ta sao?- Đừng có mà vớ vẩn, đi thôi- Nè, nè trả lời đi chứ....Còn về phía nó: sau khi hắn kéo Tần Phong đi không lâu thì Bảo Nhi luôn chạy đến- hello cục cưng, nay đi sớm zữ vậy, hôn phu của cậu đâu- Nè nói gì vậy, nhỏ tiếng thôi, - À, à mình quên mất.Mà ăn sáng chưa, đi căn tin không?- ừm, điSau khi nó và Bảo Nhi vào căn tin, mọi người xung quanh cứ nhìn hai tụi nó rồi bàn tán xì xào- Ê biết tin gì chưa, hôm trước chị đại Diệp Diệp đi tìm Minh Nguyệt đó- Thật sao- ừ, cả Lâm Tuệ nữa, cô ta còn tát Minh Nguyệt một cái bạt tai- cũng đúng thôi, ai bắt cậu ta quyến rũ Tư Thần - Nhưng mà lúc ấy Bảo Nhi cô ta ra tay đánh lại Lâm Tuệ rồi Tư Thần xuất hiện giải vây.- UI, nam thần của chúng ta đúng thật là tốt bụng, ngầu quá điĐang bàn tán rôm rả thì Diệp Diệp và Lâm Tuệ xuất hiện khiến chúng nó im bặt- Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng thấy chó sủa.Bảo Nhi lẩm bẩm- Mày nói cái gì? Nói lại tao xem.Lâm Tuệ nghe thấy Bảo Nhi nói vậy thì tức lên-Tao nói là không biết nhà nào cứ thả chó ra đường, làm sủa điếc hết cả tai- Thôi.Nó kéo Bảo Nhi ngồi xuốngLâm Tuệ định chạy lại đánh Bảo Nhi nhưng lại bị Diệp Diệp ngăn lại: ở đây đông người, đừng làm gì ảnh hưởng đến hình tượngLúc này hắn và Tần Phong đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi- Chà chà không ngờ cô bé Bảo Nhi kia lại mạnh mẽ đến vậy.Bổn thiếu gia thích.Tần Phong cười khẩy nói với hắn: cậu cũng phải lo cho vị hôn thê của cậu đi, bọn kia không phải dạng vừa đâu, cô ta gần cậu thì chịu đủ rắc rối rồi,hahaa Hắn lạnh lùng rời khỏi: không cần cậu phải nhắc..

Chương 30: 30: Oan Gia Ngõ Hẹp