Trên giường một mảnh lộn xộn, ở giữa một đóa hồng mai lại vô cùng đẹp. “Đừng khóc nữa!” Triệu Đông bị cô khóc có chút phiền lòng, đưa nữ chủ nhà say xỉn về nhà, kết quả bị đối phương đẩy mạnh, mẹ nó đây là chuyện gì? Tô Phỉ giống như cũng chấp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng lại: “Anh hung dữ cái gì?” Triệu Đông thở dài một cái: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. ” Tô Phỉ lau nước mắt: “Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?” Hai dòng nước mắt vốn nên trong suốt kia, lúc này lóe ra sắc bén làm cho người ta sợ hãi. Cô giữ trinh tiết được hơn hai mươi năm, thế nhưng vào đêm trước khi đính hôn đã bị bảo vệ của một tiểu khu lấy đi. Trong lòng muốn chết đều có, nhưng chết thì có thể giải quyết vấn đề gì? Triệu Đông nghiêm túc nói: “Bất cứ cách nào cô có thể nghĩ đến!” Tô Phỉ giễu cợt trả lời anh: “Bằng bất kỳ cách nào? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô thị, tiền lương hàng tháng của anh cộng thêm tiền thưởng, cho dù không ăn không uống, ngay cả một thỏi son…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...