Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 541: 541: Chương 542

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Dao găm đã bị hai ngón tay bẻ gãy…Cái này phải b**n th** đến bậc nào đây?Con dao găm này trang bị khi hắn ta làm bộ đội đặc chủng, là đồ mà quân đội chế tạo từ vật liệu đặc biệt.Có thể nói không gì là không cắt được, cho dù đạn cũng không làm gãy được.Không ngờ bây giò đã bị người ta bẻ gãy bằng hai ngón tay!“Phanh!”Hắn ta không phản ứng kịp, Diệp Quân Lâm một cước đá hắn ta bay ra ngoài.“Ay ya…”Lý Đại Dũng rơi xuống đất xong thì hét thảm một tiếng.Mấy chục cái xương của hắn ta đã bị gãy hết rồi.Một cước này gần như là đã phế hắn ta!Khiếp sợ!Cực kỳ khiếp sợ!Phác Hải Trần sắp sợ tới mức ngắt xỉu rồi.Diệp Quân Lâm là b**n th** gì vậy?Hai người Lý Đại Trung và Lý Đại Dũng cũng không phải là đối thủ?Hai trăm người xung quanh run cầm cập, không một ai dám tiến lên.Ngay cả hai vị này còn thua liễng xiểng, bọn họ đi lên chắc chắc là phí công.Diệp Quân Lâm nhìn Phác Hải Trần rồi hỏi: “Tôi có từng cảnh cáo anh là đừng lái xe không bằng không?”“Cảnh cáo rồi, cảnh cáo rồi…”Phác Hải Trấn không còn dáng vẻ ngang ngược như lúc trước nữa, anh ta vội vàng gật đầu.“Thế vì sao không nghe?”Diệp Quân Lâm hỏi.TIÔI..* Phác Hải Trần ấp úng, cũng không biết giải thích thế nào.“Nếu mà anh không ngồi yên được, vậy thì tôi sẽ giúp anh ngồi yên!”“Bóp!”“Răng rắc!”Vừa dút lời, Diệp Quân Lâm liền đá một cước vào chân Phác Hải Trần.Chân của anh ta đã bị đá gãy.“Aaa…”Phác Hải Trần kêu lên thảm thiết như tiếng giết heo.“Răng rắc!”“Răng rắc!”“Răng rắc!”.

Dao găm đã bị hai ngón tay bẻ gãy…

Cái này phải b**n th** đến bậc nào đây?

Con dao găm này trang bị khi hắn ta làm bộ đội đặc chủng, là đồ mà quân đội chế tạo từ vật liệu đặc biệt.

Có thể nói không gì là không cắt được, cho dù đạn cũng không làm gãy được.

Không ngờ bây giò đã bị người ta bẻ gãy bằng hai ngón tay!

“Phanh!”

Hắn ta không phản ứng kịp, Diệp Quân Lâm một cước đá hắn ta bay ra ngoài.

“Ay ya…”

Lý Đại Dũng rơi xuống đất xong thì hét thảm một tiếng.

Mấy chục cái xương của hắn ta đã bị gãy hết rồi.

Một cước này gần như là đã phế hắn ta!

Khiếp sợ!

Cực kỳ khiếp sợ!

Phác Hải Trần sắp sợ tới mức ngắt xỉu rồi.

Diệp Quân Lâm là b**n th** gì vậy?

Hai người Lý Đại Trung và Lý Đại Dũng cũng không phải là đối thủ?

Hai trăm người xung quanh run cầm cập, không một ai dám tiến lên.

Ngay cả hai vị này còn thua liễng xiểng, bọn họ đi lên chắc chắc là phí công.

Diệp Quân Lâm nhìn Phác Hải Trần rồi hỏi: “Tôi có từng cảnh cáo anh là đừng lái xe không bằng không?”

“Cảnh cáo rồi, cảnh cáo rồi…”

Phác Hải Trấn không còn dáng vẻ ngang ngược như lúc trước nữa, anh ta vội vàng gật đầu.

“Thế vì sao không nghe?”

Diệp Quân Lâm hỏi.

TIÔI..* Phác Hải Trần ấp úng, cũng không biết giải thích thế nào.

“Nếu mà anh không ngồi yên được, vậy thì tôi sẽ giúp anh ngồi yên!”

“Bóp!”

“Răng rắc!”

Vừa dút lời, Diệp Quân Lâm liền đá một cước vào chân Phác Hải Trần.

Chân của anh ta đã bị đá gãy.

“Aaa…”

Phác Hải Trần kêu lên thảm thiết như tiếng giết heo.

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”.

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Dao găm đã bị hai ngón tay bẻ gãy…Cái này phải b**n th** đến bậc nào đây?Con dao găm này trang bị khi hắn ta làm bộ đội đặc chủng, là đồ mà quân đội chế tạo từ vật liệu đặc biệt.Có thể nói không gì là không cắt được, cho dù đạn cũng không làm gãy được.Không ngờ bây giò đã bị người ta bẻ gãy bằng hai ngón tay!“Phanh!”Hắn ta không phản ứng kịp, Diệp Quân Lâm một cước đá hắn ta bay ra ngoài.“Ay ya…”Lý Đại Dũng rơi xuống đất xong thì hét thảm một tiếng.Mấy chục cái xương của hắn ta đã bị gãy hết rồi.Một cước này gần như là đã phế hắn ta!Khiếp sợ!Cực kỳ khiếp sợ!Phác Hải Trần sắp sợ tới mức ngắt xỉu rồi.Diệp Quân Lâm là b**n th** gì vậy?Hai người Lý Đại Trung và Lý Đại Dũng cũng không phải là đối thủ?Hai trăm người xung quanh run cầm cập, không một ai dám tiến lên.Ngay cả hai vị này còn thua liễng xiểng, bọn họ đi lên chắc chắc là phí công.Diệp Quân Lâm nhìn Phác Hải Trần rồi hỏi: “Tôi có từng cảnh cáo anh là đừng lái xe không bằng không?”“Cảnh cáo rồi, cảnh cáo rồi…”Phác Hải Trấn không còn dáng vẻ ngang ngược như lúc trước nữa, anh ta vội vàng gật đầu.“Thế vì sao không nghe?”Diệp Quân Lâm hỏi.TIÔI..* Phác Hải Trần ấp úng, cũng không biết giải thích thế nào.“Nếu mà anh không ngồi yên được, vậy thì tôi sẽ giúp anh ngồi yên!”“Bóp!”“Răng rắc!”Vừa dút lời, Diệp Quân Lâm liền đá một cước vào chân Phác Hải Trần.Chân của anh ta đã bị đá gãy.“Aaa…”Phác Hải Trần kêu lên thảm thiết như tiếng giết heo.“Răng rắc!”“Răng rắc!”“Răng rắc!”.

Chương 541: 541: Chương 542