Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 662: 662: Chương 663

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Am”Đối với đám người Thạch Thanh Sơn mà nói, giờ phút này.thực sự là quá sốc.Họ không biết người mà bọn họ sẽ đối phó lại là chiến thần Côn Luân.Hiểu rồi.Vì sao bè phái Viên Sơn Hà lại thất bại?Vì sao tập đoàn Tam Hưng lại rút khỏi Hoa Hạ?Vì sao tập đoàn Vân Đình đánh đâu thắng đó?Vì tướng quân Côn Luân đó!Nếu không người nào dám động vào hai thế lực đó chứ?Nhất là tập đoàn Tam Hưng, bọn họ được tỉnh thành cấp cho các loại chính sách ưu đãi, càng đừng nói đên chuyện đuổi họ đi.Chuyện không có khả năng.Vừa khéo khoảng thời gian trước, tướng quân Côn Luân trở về Tô Hàng.Thời gian hoàn toàn trùng khóp.Trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.“Bùm bụp!”“Bùm bụp!”Một người tiếp một người, mọi người quỳ rạp xuống đất.Chẳng trách chỉ với một người, liền dám khiêu khích hơn ngàn người của bọn họ.Con mẹ nó người này là chiến vương Bạch Hỗ trong số mười chín người đã diệt một nước!Qủa nhiên bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.“Chúng tôi sai rồi, chỉ xin không phải chết!”Thạch Thanh Sơn sắp khóc thành tiếng rồi.Mọi người cũng dập đầu xuống đất kêu thùng thùng.Diệp Quân Lâm đứng lên, đi tới trước mặt chiến thần Diêm La, rồi nói: “Về sau cậu đi theo tôi đi!”“Vâng.”Chiến thần Diêm La gật đầu.Diệp Quân Lâm lại nhìn về phía đám người Thạch Thanh Sơn.“Tôi muốn lấy mạng các ông làm gì?”“Bây giò, việc các ông nên làm là ngoan ngoãn, không phải đồ của mình thì không được động vào.Tôi mặc kệ hậu trường của các ông là ai, nếu như không phục, có thể †ìm tôi gặp mặt một chuyến nhĩ2”Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, mọi người đều sợ chết khiếp.Kẻ nào gan lớn như thế, dám động vào chiến thần Côn Luân ư?Cho họ mười tám lá gan họ cũng không dám?“Tướng quân, chúng tôi không dám! Họ cũng không dám!”Mấy người Thạch Thanh Sơn cười gượng.“Các ông không được truyền tin này ra, tôi muốn xem xem kẻ nào dám thèm muốn nơi này?”Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.Đám người Thạch Thanh Sơn kinh hãi toát mồ hôi llajnh.Chiến thần Côn Luân muốn ra tay với người định thừa cơ: tới Kim Lăng giành địa bàn đây mà..

“Am”

Đối với đám người Thạch Thanh Sơn mà nói, giờ phút này.

thực sự là quá sốc.

Họ không biết người mà bọn họ sẽ đối phó lại là chiến thần Côn Luân.

Hiểu rồi.

Vì sao bè phái Viên Sơn Hà lại thất bại?

Vì sao tập đoàn Tam Hưng lại rút khỏi Hoa Hạ?

Vì sao tập đoàn Vân Đình đánh đâu thắng đó?

Vì tướng quân Côn Luân đó!

Nếu không người nào dám động vào hai thế lực đó chứ?

Nhất là tập đoàn Tam Hưng, bọn họ được tỉnh thành cấp cho các loại chính sách ưu đãi, càng đừng nói đên chuyện đuổi họ đi.

Chuyện không có khả năng.

Vừa khéo khoảng thời gian trước, tướng quân Côn Luân trở về Tô Hàng.

Thời gian hoàn toàn trùng khóp.

Trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.

“Bùm bụp!”

“Bùm bụp!”

Một người tiếp một người, mọi người quỳ rạp xuống đất.

Chẳng trách chỉ với một người, liền dám khiêu khích hơn ngàn người của bọn họ.

Con mẹ nó người này là chiến vương Bạch Hỗ trong số mười chín người đã diệt một nước!

Qủa nhiên bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Chúng tôi sai rồi, chỉ xin không phải chết!”

Thạch Thanh Sơn sắp khóc thành tiếng rồi.

Mọi người cũng dập đầu xuống đất kêu thùng thùng.

Diệp Quân Lâm đứng lên, đi tới trước mặt chiến thần Diêm La, rồi nói: “Về sau cậu đi theo tôi đi!”

“Vâng.”

Chiến thần Diêm La gật đầu.

Diệp Quân Lâm lại nhìn về phía đám người Thạch Thanh Sơn.

“Tôi muốn lấy mạng các ông làm gì?”

“Bây giò, việc các ông nên làm là ngoan ngoãn, không phải đồ của mình thì không được động vào.

Tôi mặc kệ hậu trường của các ông là ai, nếu như không phục, có thể †ìm tôi gặp mặt một chuyến nhĩ2”

Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, mọi người đều sợ chết khiếp.

Kẻ nào gan lớn như thế, dám động vào chiến thần Côn Luân ư?

Cho họ mười tám lá gan họ cũng không dám?

“Tướng quân, chúng tôi không dám! Họ cũng không dám!”

Mấy người Thạch Thanh Sơn cười gượng.

“Các ông không được truyền tin này ra, tôi muốn xem xem kẻ nào dám thèm muốn nơi này?”

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

Đám người Thạch Thanh Sơn kinh hãi toát mồ hôi llajnh.

Chiến thần Côn Luân muốn ra tay với người định thừa cơ: tới Kim Lăng giành địa bàn đây mà..

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Am”Đối với đám người Thạch Thanh Sơn mà nói, giờ phút này.thực sự là quá sốc.Họ không biết người mà bọn họ sẽ đối phó lại là chiến thần Côn Luân.Hiểu rồi.Vì sao bè phái Viên Sơn Hà lại thất bại?Vì sao tập đoàn Tam Hưng lại rút khỏi Hoa Hạ?Vì sao tập đoàn Vân Đình đánh đâu thắng đó?Vì tướng quân Côn Luân đó!Nếu không người nào dám động vào hai thế lực đó chứ?Nhất là tập đoàn Tam Hưng, bọn họ được tỉnh thành cấp cho các loại chính sách ưu đãi, càng đừng nói đên chuyện đuổi họ đi.Chuyện không có khả năng.Vừa khéo khoảng thời gian trước, tướng quân Côn Luân trở về Tô Hàng.Thời gian hoàn toàn trùng khóp.Trong nháy mắt, bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện.“Bùm bụp!”“Bùm bụp!”Một người tiếp một người, mọi người quỳ rạp xuống đất.Chẳng trách chỉ với một người, liền dám khiêu khích hơn ngàn người của bọn họ.Con mẹ nó người này là chiến vương Bạch Hỗ trong số mười chín người đã diệt một nước!Qủa nhiên bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.“Chúng tôi sai rồi, chỉ xin không phải chết!”Thạch Thanh Sơn sắp khóc thành tiếng rồi.Mọi người cũng dập đầu xuống đất kêu thùng thùng.Diệp Quân Lâm đứng lên, đi tới trước mặt chiến thần Diêm La, rồi nói: “Về sau cậu đi theo tôi đi!”“Vâng.”Chiến thần Diêm La gật đầu.Diệp Quân Lâm lại nhìn về phía đám người Thạch Thanh Sơn.“Tôi muốn lấy mạng các ông làm gì?”“Bây giò, việc các ông nên làm là ngoan ngoãn, không phải đồ của mình thì không được động vào.Tôi mặc kệ hậu trường của các ông là ai, nếu như không phục, có thể †ìm tôi gặp mặt một chuyến nhĩ2”Diệp Quân Lâm vừa nói ra câu này, mọi người đều sợ chết khiếp.Kẻ nào gan lớn như thế, dám động vào chiến thần Côn Luân ư?Cho họ mười tám lá gan họ cũng không dám?“Tướng quân, chúng tôi không dám! Họ cũng không dám!”Mấy người Thạch Thanh Sơn cười gượng.“Các ông không được truyền tin này ra, tôi muốn xem xem kẻ nào dám thèm muốn nơi này?”Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.Đám người Thạch Thanh Sơn kinh hãi toát mồ hôi llajnh.Chiến thần Côn Luân muốn ra tay với người định thừa cơ: tới Kim Lăng giành địa bàn đây mà..

Chương 662: 662: Chương 663