Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 718: 718: Chương 719
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “To gan! Anh dám vô lễ với thủ trưởng Tân Uyên! Tôi ra lệnh cho anh lập tức xin lỗi!”Võ Tiêu quát.Diệp Quân Lâm nhíu mày: “Tôi đã làm chuyện gì sai sao? Cần phải xin lỗi cô?”“Bởi vì anh nói năng l* m*ng, thủ trưởng Tần Uyên không phải là người mà anh có thể gọi là thằng nhóc! Nhanh chóng xin lỗi!”Võ Tiêu hùng hổ dọa người.Diệp Quân Lâm cười giễu: “Đừng nói là cô, cho dù là Tân Uyên ở trước mặt tôi, tôi gọi cậu ta là thằng nhóc thì cậu ta cũng rất vui vẻi”Thực ra thì Diệp Quân Lâm được xem như là sư phụ và thần tượng của Tân Uyên.Chỉ cần một câu nói của Diệp Quân Lâm thì cậu ta có thể lên núi đao xuống biển lửa.Anh gọi cậu ta là thằng nhóc.Cậu ta sẽ vui vẻ cả nửa ngày.Võ Tiêu lại thật sự nổi giận!“Bây giờ tôi đã giải nghệ nên không muốn đánh nhau! Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có xin lỗi hay không!”Võ Tiêu hạ thấp giọng hỏi.Ở trong mắt cô ta Diệp Quân Lâm không khác gì một xác chết!Diệp Quân Lâm cười: “Tôi không sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”Anh không nói nên lời.Tần Uyên thật là tài giỏi.Cậu ta có thể đào tạo ra nữ lính đặc chủng tài giỏi như vậy.Thế nhưng sao đầu óc lại không linh hoạt như thế này.Anh dám kêu Tần Uyên là thằng nhóc mà chẳng lẽ cô ta không nghỉ ngờ thân phận của anh sao?“Vậy thì đừng trách tôi ra tay!”Võ Tiêu lạnh lùng nói.Cô ta muốn ra tay.“Bùm!”Trong không gian nhỏ, chân phải mảnh khảnh của Võ Tiêu đột nhiên nhấc lên.Lấy khí thế như sấm vang chớp giật đè xuống,, mục tiêu rõ ràng đúng là khuôn mặt của Diệp Quân Lâm!Những gì Võ Tiêu rèn luyện trong quân đội đều là kỹ năng giết chóc!Khi cô ta bắt đầu tấn công, mang trong đó là khí thế sấm sét lôi đình, khí thế sát phạt.Cái chân này mà đập vào mặt mũi của Diệp Quân Lâm thì hoàn toàn có thể không nhìn ra khuôn mặt ban đầu.Nằm viện một hai tháng cũng được.“Cô muốn chết thật sao!”Diệp Quân Lâm cũng tức giận.Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói của Lý Tử Nhiễm truyền đến.“Không được!”.
“To gan! Anh dám vô lễ với thủ trưởng Tân Uyên! Tôi ra lệnh cho anh lập tức xin lỗi!”
Võ Tiêu quát.
Diệp Quân Lâm nhíu mày: “Tôi đã làm chuyện gì sai sao? Cần phải xin lỗi cô?”
“Bởi vì anh nói năng l* m*ng, thủ trưởng Tần Uyên không phải là người mà anh có thể gọi là thằng nhóc! Nhanh chóng xin lỗi!”
Võ Tiêu hùng hổ dọa người.
Diệp Quân Lâm cười giễu: “Đừng nói là cô, cho dù là Tân Uyên ở trước mặt tôi, tôi gọi cậu ta là thằng nhóc thì cậu ta cũng rất vui vẻi”
Thực ra thì Diệp Quân Lâm được xem như là sư phụ và thần tượng của Tân Uyên.
Chỉ cần một câu nói của Diệp Quân Lâm thì cậu ta có thể lên núi đao xuống biển lửa.
Anh gọi cậu ta là thằng nhóc.
Cậu ta sẽ vui vẻ cả nửa ngày.
Võ Tiêu lại thật sự nổi giận!
“Bây giờ tôi đã giải nghệ nên không muốn đánh nhau! Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có xin lỗi hay không!”
Võ Tiêu hạ thấp giọng hỏi.
Ở trong mắt cô ta Diệp Quân Lâm không khác gì một xác chết!
Diệp Quân Lâm cười: “Tôi không sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”
Anh không nói nên lời.
Tần Uyên thật là tài giỏi.
Cậu ta có thể đào tạo ra nữ lính đặc chủng tài giỏi như vậy.
Thế nhưng sao đầu óc lại không linh hoạt như thế này.
Anh dám kêu Tần Uyên là thằng nhóc mà chẳng lẽ cô ta không nghỉ ngờ thân phận của anh sao?
“Vậy thì đừng trách tôi ra tay!”
Võ Tiêu lạnh lùng nói.
Cô ta muốn ra tay.
“Bùm!”
Trong không gian nhỏ, chân phải mảnh khảnh của Võ Tiêu đột nhiên nhấc lên.
Lấy khí thế như sấm vang chớp giật đè xuống,, mục tiêu rõ ràng đúng là khuôn mặt của Diệp Quân Lâm!
Những gì Võ Tiêu rèn luyện trong quân đội đều là kỹ năng giết chóc!
Khi cô ta bắt đầu tấn công, mang trong đó là khí thế sấm sét lôi đình, khí thế sát phạt.
Cái chân này mà đập vào mặt mũi của Diệp Quân Lâm thì hoàn toàn có thể không nhìn ra khuôn mặt ban đầu.
Nằm viện một hai tháng cũng được.
“Cô muốn chết thật sao!”
Diệp Quân Lâm cũng tức giận.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói của Lý Tử Nhiễm truyền đến.
“Không được!”.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “To gan! Anh dám vô lễ với thủ trưởng Tân Uyên! Tôi ra lệnh cho anh lập tức xin lỗi!”Võ Tiêu quát.Diệp Quân Lâm nhíu mày: “Tôi đã làm chuyện gì sai sao? Cần phải xin lỗi cô?”“Bởi vì anh nói năng l* m*ng, thủ trưởng Tần Uyên không phải là người mà anh có thể gọi là thằng nhóc! Nhanh chóng xin lỗi!”Võ Tiêu hùng hổ dọa người.Diệp Quân Lâm cười giễu: “Đừng nói là cô, cho dù là Tân Uyên ở trước mặt tôi, tôi gọi cậu ta là thằng nhóc thì cậu ta cũng rất vui vẻi”Thực ra thì Diệp Quân Lâm được xem như là sư phụ và thần tượng của Tân Uyên.Chỉ cần một câu nói của Diệp Quân Lâm thì cậu ta có thể lên núi đao xuống biển lửa.Anh gọi cậu ta là thằng nhóc.Cậu ta sẽ vui vẻ cả nửa ngày.Võ Tiêu lại thật sự nổi giận!“Bây giờ tôi đã giải nghệ nên không muốn đánh nhau! Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có xin lỗi hay không!”Võ Tiêu hạ thấp giọng hỏi.Ở trong mắt cô ta Diệp Quân Lâm không khác gì một xác chết!Diệp Quân Lâm cười: “Tôi không sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”Anh không nói nên lời.Tần Uyên thật là tài giỏi.Cậu ta có thể đào tạo ra nữ lính đặc chủng tài giỏi như vậy.Thế nhưng sao đầu óc lại không linh hoạt như thế này.Anh dám kêu Tần Uyên là thằng nhóc mà chẳng lẽ cô ta không nghỉ ngờ thân phận của anh sao?“Vậy thì đừng trách tôi ra tay!”Võ Tiêu lạnh lùng nói.Cô ta muốn ra tay.“Bùm!”Trong không gian nhỏ, chân phải mảnh khảnh của Võ Tiêu đột nhiên nhấc lên.Lấy khí thế như sấm vang chớp giật đè xuống,, mục tiêu rõ ràng đúng là khuôn mặt của Diệp Quân Lâm!Những gì Võ Tiêu rèn luyện trong quân đội đều là kỹ năng giết chóc!Khi cô ta bắt đầu tấn công, mang trong đó là khí thế sấm sét lôi đình, khí thế sát phạt.Cái chân này mà đập vào mặt mũi của Diệp Quân Lâm thì hoàn toàn có thể không nhìn ra khuôn mặt ban đầu.Nằm viện một hai tháng cũng được.“Cô muốn chết thật sao!”Diệp Quân Lâm cũng tức giận.Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, giọng nói của Lý Tử Nhiễm truyền đến.“Không được!”.