Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…

Chương 1005: 1005: Chương 1006

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Ha ha, không phải? Rõ ràng là chúng tôi đã nhìn thấy tận mắt các người đi tiểu trong hồ.Hồ Đăng Quang này là địa bàn của tôi, các người dám đi tiểu trên địa bàn của tôi thì sao tôi không thể trói mấy người lại”Sở Bá Vương cười lạnh.Ngọc Hân lạnh lùng nói: “Xin ông yên tâm, tất cả nhân viên của tập đoàn Minh Cường đều có bằng cử nhân, phẩm chất đạo đức của họ cũng rất tốt, bọn họ sẽ không phải người th* t*c vô văn hóa đi tiểu bậy bạ như vậy”Những lời này khiến Sở Bá Vương tức giận: “Ý cô là gì? Cô nói chúng tôi là người th* t*c? Cô coi thường chúng tôi? Các người cao quý thật!”“Đúng vậy, các người dám coi thường chúng tôi!”“Các người cao quý không phải còn đi tiểu trong hồ sao? Đại tiểu tiện bừa bãi!”Những người khác cũng trở nên tức giận.“Không có! Mấy người thật vu khống! Không thể có chuyện như vậy!”“Ha ha, còn nói là không có, chúng tôi đều có nhân chứng!” Sở Bá Vương chế nhạo.“Nhân chứng?”“Ở đâu?” Phùng Ngọc Hân biết bên kia không có ý tốt, lập tức hỏi.“Để nhân chứng đi ra!” Sỏ Bá Vương đã ra lệnh.Tiếng sột soạt phát ra từ những đám lau sậy xung quanh.Ngay sau đó, khoảng hai, ba trăm người xuất hiện xung quanh.Cơ thể người nào cũng cường tráng với dáng vẻ dữ tợn.Ai cũng mang theo một con đao dài hoặc các vũ khí khác trong tay.Hung hăng bao vây nhóm Diệp Quân Lâm.Ngay lập tức, Phùng Ngọc Hân và những người khác trở nên hoảng sợ.Bọn họ đều là những thành phần tri thức bình thường sao đã trải qua những chuyện này.Ở Thiên Danh hay Kim Lăng, Võ Sâm và những người khác sẽ bảo vệ họ, họ sẽ không bao giờ phải tiếp xúc những chuyện như thế.Nhưng bây giò khi đi đến nơi xa xôi này không ngờ lại gặp phải.Sao có thể không sợ hãi? Phùng Ngọc Hân cũng hoảng sợ.Nếu điều này xảy ra ở Thiên Danh hoặc Kim Lăng, cô sẽ không sợ.Điều quan trọng là ở nơi này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.Nếu chết cũng không ai biết.Phùng Ngọc Hân cảm thấy hối hận.Lễ ra, cô không nên chọn nơi này để tổ chức lễ kỷ niệm nửa năm khánh thành.Ngay khi hai ba trăm người đàn ông này xuất hiện, tất cả đều hét lên: “Tất cả chúng tôi đã nhìn thấy họ đi tiểu trong hồ!” Nhiều người cùng nhau hò hét như vậy, khí thế đồi dào đàn áp tất cả mọi người của tập đoàn Minh Cường.“Tôi có ở đây gần ba trăm nhân chứng, mấy người còn không thừa nhận sao?”Sở Bá Vương mỉm cười.Mọi người đêu hiểu rằng đây là định ra một tội danh rồi.Nếu họ không muốn nhận cũng phải nhận! “Còn đám nói không đi tiểu trong hồ?” Sở Bá Vương vung một con dao dài và kê vào cổ nhân viên bị trói vào cây.Sắc mặt cậu nhân viên đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.“Tôi….

“Ha ha, không phải? Rõ ràng là chúng tôi đã nhìn thấy tận mắt các người đi tiểu trong hồ.

Hồ Đăng Quang này là địa bàn của tôi, các người dám đi tiểu trên địa bàn của tôi thì sao tôi không thể trói mấy người lại”

Sở Bá Vương cười lạnh.

Ngọc Hân lạnh lùng nói: “Xin ông yên tâm, tất cả nhân viên của tập đoàn Minh Cường đều có bằng cử nhân, phẩm chất đạo đức của họ cũng rất tốt, bọn họ sẽ không phải người th* t*c vô văn hóa đi tiểu bậy bạ như vậy”

Những lời này khiến Sở Bá Vương tức giận: “Ý cô là gì? Cô nói chúng tôi là người th* t*c? Cô coi thường chúng tôi? Các người cao quý thật!”

“Đúng vậy, các người dám coi thường chúng tôi!”

“Các người cao quý không phải còn đi tiểu trong hồ sao? Đại tiểu tiện bừa bãi!”

Những người khác cũng trở nên tức giận.

“Không có! Mấy người thật vu khống! Không thể có chuyện như vậy!”

“Ha ha, còn nói là không có, chúng tôi đều có nhân chứng!” Sở Bá Vương chế nhạo.

“Nhân chứng?”

“Ở đâu?” Phùng Ngọc Hân biết bên kia không có ý tốt, lập tức hỏi.

“Để nhân chứng đi ra!” Sỏ Bá Vương đã ra lệnh.

Tiếng sột soạt phát ra từ những đám lau sậy xung quanh.

Ngay sau đó, khoảng hai, ba trăm người xuất hiện xung quanh.

Cơ thể người nào cũng cường tráng với dáng vẻ dữ tợn.

Ai cũng mang theo một con đao dài hoặc các vũ khí khác trong tay.

Hung hăng bao vây nhóm Diệp Quân Lâm.

Ngay lập tức, Phùng Ngọc Hân và những người khác trở nên hoảng sợ.

Bọn họ đều là những thành phần tri thức bình thường sao đã trải qua những chuyện này.

Ở Thiên Danh hay Kim Lăng, Võ Sâm và những người khác sẽ bảo vệ họ, họ sẽ không bao giờ phải tiếp xúc những chuyện như thế.

Nhưng bây giò khi đi đến nơi xa xôi này không ngờ lại gặp phải.

Sao có thể không sợ hãi? Phùng Ngọc Hân cũng hoảng sợ.

Nếu điều này xảy ra ở Thiên Danh hoặc Kim Lăng, cô sẽ không sợ.

Điều quan trọng là ở nơi này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Nếu chết cũng không ai biết.

Phùng Ngọc Hân cảm thấy hối hận.

Lễ ra, cô không nên chọn nơi này để tổ chức lễ kỷ niệm nửa năm khánh thành.

Ngay khi hai ba trăm người đàn ông này xuất hiện, tất cả đều hét lên: “Tất cả chúng tôi đã nhìn thấy họ đi tiểu trong hồ!” Nhiều người cùng nhau hò hét như vậy, khí thế đồi dào đàn áp tất cả mọi người của tập đoàn Minh Cường.

“Tôi có ở đây gần ba trăm nhân chứng, mấy người còn không thừa nhận sao?”

Sở Bá Vương mỉm cười.

Mọi người đêu hiểu rằng đây là định ra một tội danh rồi.

Nếu họ không muốn nhận cũng phải nhận! “Còn đám nói không đi tiểu trong hồ?” Sở Bá Vương vung một con dao dài và kê vào cổ nhân viên bị trói vào cây.

Sắc mặt cậu nhân viên đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.

“Tôi….

Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Ha ha, không phải? Rõ ràng là chúng tôi đã nhìn thấy tận mắt các người đi tiểu trong hồ.Hồ Đăng Quang này là địa bàn của tôi, các người dám đi tiểu trên địa bàn của tôi thì sao tôi không thể trói mấy người lại”Sở Bá Vương cười lạnh.Ngọc Hân lạnh lùng nói: “Xin ông yên tâm, tất cả nhân viên của tập đoàn Minh Cường đều có bằng cử nhân, phẩm chất đạo đức của họ cũng rất tốt, bọn họ sẽ không phải người th* t*c vô văn hóa đi tiểu bậy bạ như vậy”Những lời này khiến Sở Bá Vương tức giận: “Ý cô là gì? Cô nói chúng tôi là người th* t*c? Cô coi thường chúng tôi? Các người cao quý thật!”“Đúng vậy, các người dám coi thường chúng tôi!”“Các người cao quý không phải còn đi tiểu trong hồ sao? Đại tiểu tiện bừa bãi!”Những người khác cũng trở nên tức giận.“Không có! Mấy người thật vu khống! Không thể có chuyện như vậy!”“Ha ha, còn nói là không có, chúng tôi đều có nhân chứng!” Sở Bá Vương chế nhạo.“Nhân chứng?”“Ở đâu?” Phùng Ngọc Hân biết bên kia không có ý tốt, lập tức hỏi.“Để nhân chứng đi ra!” Sỏ Bá Vương đã ra lệnh.Tiếng sột soạt phát ra từ những đám lau sậy xung quanh.Ngay sau đó, khoảng hai, ba trăm người xuất hiện xung quanh.Cơ thể người nào cũng cường tráng với dáng vẻ dữ tợn.Ai cũng mang theo một con đao dài hoặc các vũ khí khác trong tay.Hung hăng bao vây nhóm Diệp Quân Lâm.Ngay lập tức, Phùng Ngọc Hân và những người khác trở nên hoảng sợ.Bọn họ đều là những thành phần tri thức bình thường sao đã trải qua những chuyện này.Ở Thiên Danh hay Kim Lăng, Võ Sâm và những người khác sẽ bảo vệ họ, họ sẽ không bao giờ phải tiếp xúc những chuyện như thế.Nhưng bây giò khi đi đến nơi xa xôi này không ngờ lại gặp phải.Sao có thể không sợ hãi? Phùng Ngọc Hân cũng hoảng sợ.Nếu điều này xảy ra ở Thiên Danh hoặc Kim Lăng, cô sẽ không sợ.Điều quan trọng là ở nơi này kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.Nếu chết cũng không ai biết.Phùng Ngọc Hân cảm thấy hối hận.Lễ ra, cô không nên chọn nơi này để tổ chức lễ kỷ niệm nửa năm khánh thành.Ngay khi hai ba trăm người đàn ông này xuất hiện, tất cả đều hét lên: “Tất cả chúng tôi đã nhìn thấy họ đi tiểu trong hồ!” Nhiều người cùng nhau hò hét như vậy, khí thế đồi dào đàn áp tất cả mọi người của tập đoàn Minh Cường.“Tôi có ở đây gần ba trăm nhân chứng, mấy người còn không thừa nhận sao?”Sở Bá Vương mỉm cười.Mọi người đêu hiểu rằng đây là định ra một tội danh rồi.Nếu họ không muốn nhận cũng phải nhận! “Còn đám nói không đi tiểu trong hồ?” Sở Bá Vương vung một con dao dài và kê vào cổ nhân viên bị trói vào cây.Sắc mặt cậu nhân viên đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.“Tôi….

Chương 1005: 1005: Chương 1006