Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1006: 1006: Chương 1007
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Tôi đi tiểu…” Ở dưới sự đe dọa, anh ta chỉ có thể thừa nhận.“Còn anh thì sao?” Sở Bá Vương lại hỏi một người khác.“Tôi… Tôi cũng đi tiểu…”Sở Bá Vương chất vấn sáu người một cách cực đoan như vậy.Tất cả đều thừa nhận đã đi tiểu xuống hồ.“Thứ nhất, các người đã thừa nhận!”“Thứ hai, tôi có 300 nhân chứng đã nhìn thấy rõi”“Bây giờ các người còn muốn nói gì nữa?”Sở Bá Vương nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Hân và những người khác.“Được rồi, tôi thừa nhận!”Phùng Ngọc Hân nở một nụ cười lạnh: “Nói đi, muốn thế nào thì có thể thả người của tôi đi?”“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Tôi cũng có quy tắc của riêng mình, các người nên bị phạt nặng vì hành vi vô liêm sỉ như vậy!”Sở Bá Vương nói từng người một.Ba trăm người của ông ta cũng cùng nhau hô †o: “Phạt nặng! Phạt nặng! Phạt nặng!”Tiếng hô này khiến những nhân viên kia sợ hãi.“Như vậy đi, bồi thường 350 tỷ!”Sở Bá Vương vừa nói, Phùng Ngọc Hân đã ngắt lời ông ta: “350 tỷ là không thểt”“Đừng nóng vội, cô gái, tôi vẫn chưa nói xong!”“Tôi đòi bồi thường 350 tỷ và mấy người cùng tôi ngủ một đêm!”Sở Bá Vương cười nói: “Như vậy thì chuyện này mới có thể coi như không có gì!”“Hahahaha…Mấy đứa đàn em của ông ta cũng nở nụ cười d*m đ*ng.Họ đã thèm muốn những người phụ nữ như Phùng Ngọc Hân và Lý Từ Nhiệm từ lâu.Nếu ông chủ có thịt ăn thì bọn họ cũng sẽ có canh uống.“Vô cùng vô liêm sỉ!!!”Phùng Ngọc Hân đỏ mặt giận dữ nói.Cô không ngờ những người này lại không biết xấu hổ như vậy.Đòi tiền bồi thường 350 tỷ còn chưa tính, lại còn muốn ngủ với họ nữa.Thật không biết xấu hổ.Không ai để ý rằng vẻ mặt của Diệp Quân Lâm đã u ám đến tận cùng.Những người này đã chạm vào giới hạn chịu đựng của anh.Nếu ai dám có ý tưởng đối với Lý Từ Nhiệm thì kẻ đó phải chết!Sở Bá Vương cười nói: “Thế nào? Đồng ý hay không!”Sau đó, sắc mặt của ông ta thay đổi nói: “Cô không đồng ý cũng được, nhưng ba trăm người dưới quyền tôi sẽ không cho mấy người rời đảo!”Bị đe dọa..
Tôi đi tiểu…” Ở dưới sự đe dọa, anh ta chỉ có thể thừa nhận.
“Còn anh thì sao?” Sở Bá Vương lại hỏi một người khác.
“Tôi… Tôi cũng đi tiểu…”
Sở Bá Vương chất vấn sáu người một cách cực đoan như vậy.
Tất cả đều thừa nhận đã đi tiểu xuống hồ.
“Thứ nhất, các người đã thừa nhận!”
“Thứ hai, tôi có 300 nhân chứng đã nhìn thấy rõi”
“Bây giờ các người còn muốn nói gì nữa?”
Sở Bá Vương nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Hân và những người khác.
“Được rồi, tôi thừa nhận!”
Phùng Ngọc Hân nở một nụ cười lạnh: “Nói đi, muốn thế nào thì có thể thả người của tôi đi?”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Tôi cũng có quy tắc của riêng mình, các người nên bị phạt nặng vì hành vi vô liêm sỉ như vậy!”
Sở Bá Vương nói từng người một.
Ba trăm người của ông ta cũng cùng nhau hô †o: “Phạt nặng! Phạt nặng! Phạt nặng!”
Tiếng hô này khiến những nhân viên kia sợ hãi.
“Như vậy đi, bồi thường 350 tỷ!”
Sở Bá Vương vừa nói, Phùng Ngọc Hân đã ngắt lời ông ta: “350 tỷ là không thểt”
“Đừng nóng vội, cô gái, tôi vẫn chưa nói xong!”
“Tôi đòi bồi thường 350 tỷ và mấy người cùng tôi ngủ một đêm!”
Sở Bá Vương cười nói: “Như vậy thì chuyện này mới có thể coi như không có gì!”
“Hahahaha…
Mấy đứa đàn em của ông ta cũng nở nụ cười d*m đ*ng.
Họ đã thèm muốn những người phụ nữ như Phùng Ngọc Hân và Lý Từ Nhiệm từ lâu.
Nếu ông chủ có thịt ăn thì bọn họ cũng sẽ có canh uống.
“Vô cùng vô liêm sỉ!!!”
Phùng Ngọc Hân đỏ mặt giận dữ nói.
Cô không ngờ những người này lại không biết xấu hổ như vậy.
Đòi tiền bồi thường 350 tỷ còn chưa tính, lại còn muốn ngủ với họ nữa.
Thật không biết xấu hổ.
Không ai để ý rằng vẻ mặt của Diệp Quân Lâm đã u ám đến tận cùng.
Những người này đã chạm vào giới hạn chịu đựng của anh.
Nếu ai dám có ý tưởng đối với Lý Từ Nhiệm thì kẻ đó phải chết!
Sở Bá Vương cười nói: “Thế nào? Đồng ý hay không!”
Sau đó, sắc mặt của ông ta thay đổi nói: “Cô không đồng ý cũng được, nhưng ba trăm người dưới quyền tôi sẽ không cho mấy người rời đảo!”
Bị đe dọa..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Tôi đi tiểu…” Ở dưới sự đe dọa, anh ta chỉ có thể thừa nhận.“Còn anh thì sao?” Sở Bá Vương lại hỏi một người khác.“Tôi… Tôi cũng đi tiểu…”Sở Bá Vương chất vấn sáu người một cách cực đoan như vậy.Tất cả đều thừa nhận đã đi tiểu xuống hồ.“Thứ nhất, các người đã thừa nhận!”“Thứ hai, tôi có 300 nhân chứng đã nhìn thấy rõi”“Bây giờ các người còn muốn nói gì nữa?”Sở Bá Vương nhìn chằm chằm vào Phùng Ngọc Hân và những người khác.“Được rồi, tôi thừa nhận!”Phùng Ngọc Hân nở một nụ cười lạnh: “Nói đi, muốn thế nào thì có thể thả người của tôi đi?”“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Tôi cũng có quy tắc của riêng mình, các người nên bị phạt nặng vì hành vi vô liêm sỉ như vậy!”Sở Bá Vương nói từng người một.Ba trăm người của ông ta cũng cùng nhau hô †o: “Phạt nặng! Phạt nặng! Phạt nặng!”Tiếng hô này khiến những nhân viên kia sợ hãi.“Như vậy đi, bồi thường 350 tỷ!”Sở Bá Vương vừa nói, Phùng Ngọc Hân đã ngắt lời ông ta: “350 tỷ là không thểt”“Đừng nóng vội, cô gái, tôi vẫn chưa nói xong!”“Tôi đòi bồi thường 350 tỷ và mấy người cùng tôi ngủ một đêm!”Sở Bá Vương cười nói: “Như vậy thì chuyện này mới có thể coi như không có gì!”“Hahahaha…Mấy đứa đàn em của ông ta cũng nở nụ cười d*m đ*ng.Họ đã thèm muốn những người phụ nữ như Phùng Ngọc Hân và Lý Từ Nhiệm từ lâu.Nếu ông chủ có thịt ăn thì bọn họ cũng sẽ có canh uống.“Vô cùng vô liêm sỉ!!!”Phùng Ngọc Hân đỏ mặt giận dữ nói.Cô không ngờ những người này lại không biết xấu hổ như vậy.Đòi tiền bồi thường 350 tỷ còn chưa tính, lại còn muốn ngủ với họ nữa.Thật không biết xấu hổ.Không ai để ý rằng vẻ mặt của Diệp Quân Lâm đã u ám đến tận cùng.Những người này đã chạm vào giới hạn chịu đựng của anh.Nếu ai dám có ý tưởng đối với Lý Từ Nhiệm thì kẻ đó phải chết!Sở Bá Vương cười nói: “Thế nào? Đồng ý hay không!”Sau đó, sắc mặt của ông ta thay đổi nói: “Cô không đồng ý cũng được, nhưng ba trăm người dưới quyền tôi sẽ không cho mấy người rời đảo!”Bị đe dọa..