Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1169: 1169: Mình Đã Chỉnh Lại Nội Dung 2 Chương Trước Vì Trùng Lặp Cả Nhà Xem Lại Nhé! Chúc Cả Nhà Đọc Truyện Vui Khỏe!
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Hóa ra chỉ là hy vọng xa vời, hóa ra là ông ta vẫn luôn lừa gạt mẹ! Vừa quay đi đã cưới người phụ nữ khác rồi!”Chí Oánh đau khổ nói.“Rầm!”Nghe vậy, Diệp Quân Lâm nằm chặt hai tay, hai mắt nổi từng đường máu.Đây chính là người đàn ông quyền quý nhất Lạc Việt đó sao?Chắc chản không phải là một kẻ nói dối?Thứ gọi là dòng máu cao quý đây sao?Nực cười!Hết sức nực cười!Hứa hẹn với người ta như thế, người ta giữ lời thề, đợi hơn hai mươi năm liền.Còn mình thì quay đầu đã thất hứa; cưới một người phụ nữ khác.Nếu hứa mà không làm được thì đừng có hứa!Loại đàn ông phụ bạc này nên bị đánh chết tươi!Mắt Diệp Quân Lâm bản ra từng luồng ánh sáng lạnh.“Yên tâm đi, cuộc sống hạnh phúc của ông cũng không còn được bao lâu đâu! Đợi sau khi đám cưới của tôi và Từ Nhiệm kết thúc, đó sẽ là ngày tàn của nhà họ Diệp”Lý Từ Nhiệm ngâm miệng để Diệp Quân Lâm muốn nói gì thì nói.Tức giân là đúng rồi.Cô nghe được còn muốn đánh người nữa là.Muốn trực tiếp chất vấn gã đàn ông phụ bạc này.Nhưng người ta là ai cơ chứ? Người thừa kế của gia tộc đệ nhất Lạc Việt, tôn tại như một con rông thần trên bầu trời.Đừng nói đến chuyện chất vấn báo thù trực tiếp.Ngay cả đến tư cách gặp mặt một lần cũng không có.Cho dù Diệp Quân Lâm có là nhân vật đệ nhất khu vực đi nữa thì sao? Cũng không đối đầu nổi với gia tộc đệ nhất Lạc Việt! Huống hồ gì Diệp Quân Lâm chẳng là gì cả.Thứ đáng trưng ra nhất là thân phận cháu ngoại trai nhà họ Chí.Thế nhưng, một người hầu nhà họ Diệp thôi cũng có thể búng tay một phát là đàn áp được nhà họ Chí rồi.Việc thách thức nhà họ Diệp để đòi lại công bằng cho Chí Oánh là hoàn toàn không thể nào! Báo thù, kiếp này cũng đừng nghĩ tới! Sống bình yên đã là tốt lắm rồi.Chỉ có thể trút giận bằng miệng thôi.“Mẹ, ông ta tên gì?” Diệp Quân Lâm hỏi.“Diệp Minh Thiên!” Chí Oánh gắn ra ba chữ từ giữa hai hàm răng.“Được rôi, con nhớ tới! Con sẽ biến ông ta thành nỗi ô nhục sớm thôi!” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.Thành phố Kinh Thành, cổng chính của hoàng tộc họ Diệp..
“Hóa ra chỉ là hy vọng xa vời, hóa ra là ông ta vẫn luôn lừa gạt mẹ! Vừa quay đi đã cưới người phụ nữ khác rồi!”
Chí Oánh đau khổ nói.
“Rầm!”
Nghe vậy, Diệp Quân Lâm nằm chặt hai tay, hai mắt nổi từng đường máu.
Đây chính là người đàn ông quyền quý nhất Lạc Việt đó sao?
Chắc chản không phải là một kẻ nói dối?
Thứ gọi là dòng máu cao quý đây sao?
Nực cười!
Hết sức nực cười!
Hứa hẹn với người ta như thế, người ta giữ lời thề, đợi hơn hai mươi năm liền.
Còn mình thì quay đầu đã thất hứa; cưới một người phụ nữ khác.
Nếu hứa mà không làm được thì đừng có hứa!
Loại đàn ông phụ bạc này nên bị đánh chết tươi!
Mắt Diệp Quân Lâm bản ra từng luồng ánh sáng lạnh.
“Yên tâm đi, cuộc sống hạnh phúc của ông cũng không còn được bao lâu đâu! Đợi sau khi đám cưới của tôi và Từ Nhiệm kết thúc, đó sẽ là ngày tàn của nhà họ Diệp”
Lý Từ Nhiệm ngâm miệng để Diệp Quân Lâm muốn nói gì thì nói.
Tức giân là đúng rồi.
Cô nghe được còn muốn đánh người nữa là.
Muốn trực tiếp chất vấn gã đàn ông phụ bạc này.
Nhưng người ta là ai cơ chứ? Người thừa kế của gia tộc đệ nhất Lạc Việt, tôn tại như một con rông thần trên bầu trời.
Đừng nói đến chuyện chất vấn báo thù trực tiếp.
Ngay cả đến tư cách gặp mặt một lần cũng không có.
Cho dù Diệp Quân Lâm có là nhân vật đệ nhất khu vực đi nữa thì sao? Cũng không đối đầu nổi với gia tộc đệ nhất Lạc Việt! Huống hồ gì Diệp Quân Lâm chẳng là gì cả.
Thứ đáng trưng ra nhất là thân phận cháu ngoại trai nhà họ Chí.
Thế nhưng, một người hầu nhà họ Diệp thôi cũng có thể búng tay một phát là đàn áp được nhà họ Chí rồi.
Việc thách thức nhà họ Diệp để đòi lại công bằng cho Chí Oánh là hoàn toàn không thể nào! Báo thù, kiếp này cũng đừng nghĩ tới! Sống bình yên đã là tốt lắm rồi.
Chỉ có thể trút giận bằng miệng thôi.
“Mẹ, ông ta tên gì?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Diệp Minh Thiên!” Chí Oánh gắn ra ba chữ từ giữa hai hàm răng.
“Được rôi, con nhớ tới! Con sẽ biến ông ta thành nỗi ô nhục sớm thôi!” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Thành phố Kinh Thành, cổng chính của hoàng tộc họ Diệp..
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Hóa ra chỉ là hy vọng xa vời, hóa ra là ông ta vẫn luôn lừa gạt mẹ! Vừa quay đi đã cưới người phụ nữ khác rồi!”Chí Oánh đau khổ nói.“Rầm!”Nghe vậy, Diệp Quân Lâm nằm chặt hai tay, hai mắt nổi từng đường máu.Đây chính là người đàn ông quyền quý nhất Lạc Việt đó sao?Chắc chản không phải là một kẻ nói dối?Thứ gọi là dòng máu cao quý đây sao?Nực cười!Hết sức nực cười!Hứa hẹn với người ta như thế, người ta giữ lời thề, đợi hơn hai mươi năm liền.Còn mình thì quay đầu đã thất hứa; cưới một người phụ nữ khác.Nếu hứa mà không làm được thì đừng có hứa!Loại đàn ông phụ bạc này nên bị đánh chết tươi!Mắt Diệp Quân Lâm bản ra từng luồng ánh sáng lạnh.“Yên tâm đi, cuộc sống hạnh phúc của ông cũng không còn được bao lâu đâu! Đợi sau khi đám cưới của tôi và Từ Nhiệm kết thúc, đó sẽ là ngày tàn của nhà họ Diệp”Lý Từ Nhiệm ngâm miệng để Diệp Quân Lâm muốn nói gì thì nói.Tức giân là đúng rồi.Cô nghe được còn muốn đánh người nữa là.Muốn trực tiếp chất vấn gã đàn ông phụ bạc này.Nhưng người ta là ai cơ chứ? Người thừa kế của gia tộc đệ nhất Lạc Việt, tôn tại như một con rông thần trên bầu trời.Đừng nói đến chuyện chất vấn báo thù trực tiếp.Ngay cả đến tư cách gặp mặt một lần cũng không có.Cho dù Diệp Quân Lâm có là nhân vật đệ nhất khu vực đi nữa thì sao? Cũng không đối đầu nổi với gia tộc đệ nhất Lạc Việt! Huống hồ gì Diệp Quân Lâm chẳng là gì cả.Thứ đáng trưng ra nhất là thân phận cháu ngoại trai nhà họ Chí.Thế nhưng, một người hầu nhà họ Diệp thôi cũng có thể búng tay một phát là đàn áp được nhà họ Chí rồi.Việc thách thức nhà họ Diệp để đòi lại công bằng cho Chí Oánh là hoàn toàn không thể nào! Báo thù, kiếp này cũng đừng nghĩ tới! Sống bình yên đã là tốt lắm rồi.Chỉ có thể trút giận bằng miệng thôi.“Mẹ, ông ta tên gì?” Diệp Quân Lâm hỏi.“Diệp Minh Thiên!” Chí Oánh gắn ra ba chữ từ giữa hai hàm răng.“Được rôi, con nhớ tới! Con sẽ biến ông ta thành nỗi ô nhục sớm thôi!” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.Thành phố Kinh Thành, cổng chính của hoàng tộc họ Diệp..