Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1544: 1544: Chương 1545
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Ha ha ha…”Đột nhiên một tràng cười sảng khoái vang lên.“Diệp Lâm Quân đến rồi”Có người hét lên.Mọi người tự động mở ra một con đường.Diệp Lâm Quân dẫn theo người tới.Theo sát phía sau Diệp Lâm Quân có Chí Oánh và bốn người Nam Phương.“Rầm!”“Rầm!”“Rầm!”Mặt đất dường như rung chuyển.Đông Phương vác theo một chiếc quan tài và một bia mộ đến quảng trường.“Rầm!”“Rầm!”Chiếc quan tài.và bia mộ đó được để trước cửa của nhà họ Dưỡng.Đương nhiên đây là chiếc quan tài và bia mộ lúc trước Diệp Thần tặng cho Diệp Lâm Quân.Hôm nay Diệp Lâm Quân mang nó tới đây để trả.Cảnh tượng đó khiến mọi người đều cả kinh.Đặt quan tài và bia một trước cửa một thế gia sao?Sao có thể ngông cuồng được như thế?Đúng là trò chọc tức người khác!Khóe mắt của Diệp Thần khẽ động, khuôn mặt trở nên vô cùng tức giận.Vì anh ta nhận ra hai thứ đồ này.Diệp Lâm Quân muốn đem nó trả lại cho anh ta sao?Đúng là muốn chết mà!Anh ta còn tưởng Diệp Lâm Quân đến đây là để cầu xin.Nhưng xem ra là anh ta nhìn nhầm rồi.Thế gia số một Lạc Việt làm sao có thể chấp nhận được kiểu khiêu khích như vậy?Hàng nghìn con mắt của những người đứng trên quảng trường đều tập trung vào một mình Diệp Lâm Quân, Lý Từ Nhiệm nhìn thấy anh thì trong lòng cũng nổi sóng gió.Chưa bàn gì đến chuyện giải thích gì đó, Diệp Lâm Quân dám đến nhà họ Diệp thì đã chứng minh cho dũng khí của anh.“Hôm nay thật náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả năm trước nữa”Diệp Minh Thiên cười lớn.“Diệp Lâm Quân, cậu đến nhà họ Diệp chúng ta để làm gì?”.
“Ha ha ha…”
Đột nhiên một tràng cười sảng khoái vang lên.
“Diệp Lâm Quân đến rồi”
Có người hét lên.
Mọi người tự động mở ra một con đường.
Diệp Lâm Quân dẫn theo người tới.
Theo sát phía sau Diệp Lâm Quân có Chí Oánh và bốn người Nam Phương.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Mặt đất dường như rung chuyển.
Đông Phương vác theo một chiếc quan tài và một bia mộ đến quảng trường.
“Rầm!”
“Rầm!”
Chiếc quan tài.và bia mộ đó được để trước cửa của nhà họ Dưỡng.
Đương nhiên đây là chiếc quan tài và bia mộ lúc trước Diệp Thần tặng cho Diệp Lâm Quân.
Hôm nay Diệp Lâm Quân mang nó tới đây để trả.
Cảnh tượng đó khiến mọi người đều cả kinh.
Đặt quan tài và bia một trước cửa một thế gia sao?
Sao có thể ngông cuồng được như thế?
Đúng là trò chọc tức người khác!
Khóe mắt của Diệp Thần khẽ động, khuôn mặt trở nên vô cùng tức giận.
Vì anh ta nhận ra hai thứ đồ này.
Diệp Lâm Quân muốn đem nó trả lại cho anh ta sao?
Đúng là muốn chết mà!
Anh ta còn tưởng Diệp Lâm Quân đến đây là để cầu xin.
Nhưng xem ra là anh ta nhìn nhầm rồi.
Thế gia số một Lạc Việt làm sao có thể chấp nhận được kiểu khiêu khích như vậy?
Hàng nghìn con mắt của những người đứng trên quảng trường đều tập trung vào một mình Diệp Lâm Quân, Lý Từ Nhiệm nhìn thấy anh thì trong lòng cũng nổi sóng gió.
Chưa bàn gì đến chuyện giải thích gì đó, Diệp Lâm Quân dám đến nhà họ Diệp thì đã chứng minh cho dũng khí của anh.
“Hôm nay thật náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả năm trước nữa”
Diệp Minh Thiên cười lớn.
“Diệp Lâm Quân, cậu đến nhà họ Diệp chúng ta để làm gì?”.
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… “Ha ha ha…”Đột nhiên một tràng cười sảng khoái vang lên.“Diệp Lâm Quân đến rồi”Có người hét lên.Mọi người tự động mở ra một con đường.Diệp Lâm Quân dẫn theo người tới.Theo sát phía sau Diệp Lâm Quân có Chí Oánh và bốn người Nam Phương.“Rầm!”“Rầm!”“Rầm!”Mặt đất dường như rung chuyển.Đông Phương vác theo một chiếc quan tài và một bia mộ đến quảng trường.“Rầm!”“Rầm!”Chiếc quan tài.và bia mộ đó được để trước cửa của nhà họ Dưỡng.Đương nhiên đây là chiếc quan tài và bia mộ lúc trước Diệp Thần tặng cho Diệp Lâm Quân.Hôm nay Diệp Lâm Quân mang nó tới đây để trả.Cảnh tượng đó khiến mọi người đều cả kinh.Đặt quan tài và bia một trước cửa một thế gia sao?Sao có thể ngông cuồng được như thế?Đúng là trò chọc tức người khác!Khóe mắt của Diệp Thần khẽ động, khuôn mặt trở nên vô cùng tức giận.Vì anh ta nhận ra hai thứ đồ này.Diệp Lâm Quân muốn đem nó trả lại cho anh ta sao?Đúng là muốn chết mà!Anh ta còn tưởng Diệp Lâm Quân đến đây là để cầu xin.Nhưng xem ra là anh ta nhìn nhầm rồi.Thế gia số một Lạc Việt làm sao có thể chấp nhận được kiểu khiêu khích như vậy?Hàng nghìn con mắt của những người đứng trên quảng trường đều tập trung vào một mình Diệp Lâm Quân, Lý Từ Nhiệm nhìn thấy anh thì trong lòng cũng nổi sóng gió.Chưa bàn gì đến chuyện giải thích gì đó, Diệp Lâm Quân dám đến nhà họ Diệp thì đã chứng minh cho dũng khí của anh.“Hôm nay thật náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn cả năm trước nữa”Diệp Minh Thiên cười lớn.“Diệp Lâm Quân, cậu đến nhà họ Diệp chúng ta để làm gì?”.