Hoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử…
Chương 1590: 1590: Chương 1591
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Ngay khi hai bên vừa va v, tia lửa b*n r* khắp nơi.Đối thủ vô cùng mạnh mẽ và điên cuồng nhưng mà các cao thủ hộ tống Diệp Lâm Quân cũng không kém.Bên kia là vì giết chóe còn bọn họ chiến đấu vì tín ngưỡng trong lòng.Khi Diệp Trung Lâm cầm dao lao vào trận chiến thì hai mắt Diệp Lâm Quân ướt đẫm.Diệp Trung Lâm đã chôn một nửa số người trong đất và đang chiến đấu vì anh.Hầu hết những người có mặt đều là người lạ, nhưng mà tất cả đều chiến đấu vì anh! Cho dù bị thương và bị giết hại thì mọi người đều không hối hận, không chút lùi bước!Chỉ vì lòng chính nghĩa trong trái tim!Chỉ vì Lạc Việt!Khuôn mặt của Diệp Lâm Quân co giật.Hận! Anh hận bản thân mình tàn tật và không thể di chuyển, không-thể nhất lên chiến đao của Lạc Việt!“Giết giết giết!”Diệp Trung Lâm dã người xông lên phía trước, các cao thủ Đường Môn cảnh giác xung quanh, như mãnh hổ xuống núi.Tứ Đại Thiên Vương và tứ đại cao thủ Lăng Thiên của Nam Bắc Hồng môn phối hợp vô cùng ăn ý, xông vào đối phương, g**t ch*t một đám lớn.Các cao thủ khác cũng thể hiện khả năng của họ.Mọi người đều gắt gao bảo vệ an toàn của chiếc xe chở Diệp Lâm Quân.Bảy tám người di chuyển xác chết lúc ở phía trước, còn Chiến thần Diêm La thì lái xe theo sau.Mọi người vừa di chuyển vừa chiến đấu.“Phun!”“Phun!”Ngay sau đó đã có thương vong xuất hiện, từng người từng người bƒ ném lêh caø rồi nặng nề rơi xuống đất, ngay lập tức mất hơi thở.Những người này là cao thủ do nhà họ Lăng ở Kinh Thành phái tới!“Bùm!”“Bùm!”Máu bắn tung tóe trên đường, không ngừng có người ngã xuống.Cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề! Xe chở Diệp Lâm Quân mới chỉ đi được khoảng mười mét.Mặc dù xác chết chất đống trên phố đã được dọn đi, nhưng lại có hàng trăm kẻ đang điên cuồng giết người đang chăn ở trước nên xe của họ cũng không thể tiến về phía trước được bao nhiêu.Nếu múõä rời khỏi thị trấn này thĩ nhất định phải mở một con đường máu.“Các anh xông lên phía trước!”Đây là bốn mươi chiến binh từ Cảnh Minh của Đông Cảnh, họ gào thét âm ầm xông vào tuyến phòng thủ của địch.Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị nhấn chìm, hết mũi tên máu này đến mũi tên khác b*n r*, rồi họ cũng lần lượt ngã xuống…Một lúc sau, đã không còn có ai đứng….
Ngay khi hai bên vừa va v, tia lửa b*n r* khắp nơi.
Đối thủ vô cùng mạnh mẽ và điên cuồng nhưng mà các cao thủ hộ tống Diệp Lâm Quân cũng không kém.
Bên kia là vì giết chóe còn bọn họ chiến đấu vì tín ngưỡng trong lòng.
Khi Diệp Trung Lâm cầm dao lao vào trận chiến thì hai mắt Diệp Lâm Quân ướt đẫm.
Diệp Trung Lâm đã chôn một nửa số người trong đất và đang chiến đấu vì anh.
Hầu hết những người có mặt đều là người lạ, nhưng mà tất cả đều chiến đấu vì anh! Cho dù bị thương và bị giết hại thì mọi người đều không hối hận, không chút lùi bước!
Chỉ vì lòng chính nghĩa trong trái tim!
Chỉ vì Lạc Việt!
Khuôn mặt của Diệp Lâm Quân co giật.
Hận! Anh hận bản thân mình tàn tật và không thể di chuyển, không-thể nhất lên chiến đao của Lạc Việt!
“Giết giết giết!”
Diệp Trung Lâm dã người xông lên phía trước, các cao thủ Đường Môn cảnh giác xung quanh, như mãnh hổ xuống núi.
Tứ Đại Thiên Vương và tứ đại cao thủ Lăng Thiên của Nam Bắc Hồng môn phối hợp vô cùng ăn ý, xông vào đối phương, g**t ch*t một đám lớn.
Các cao thủ khác cũng thể hiện khả năng của họ.
Mọi người đều gắt gao bảo vệ an toàn của chiếc xe chở Diệp Lâm Quân.
Bảy tám người di chuyển xác chết lúc ở phía trước, còn Chiến thần Diêm La thì lái xe theo sau.
Mọi người vừa di chuyển vừa chiến đấu.
“Phun!”
“Phun!”
Ngay sau đó đã có thương vong xuất hiện, từng người từng người bƒ ném lêh caø rồi nặng nề rơi xuống đất, ngay lập tức mất hơi thở.
Những người này là cao thủ do nhà họ Lăng ở Kinh Thành phái tới!
“Bùm!”
“Bùm!”
Máu bắn tung tóe trên đường, không ngừng có người ngã xuống.
Cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề! Xe chở Diệp Lâm Quân mới chỉ đi được khoảng mười mét.
Mặc dù xác chết chất đống trên phố đã được dọn đi, nhưng lại có hàng trăm kẻ đang điên cuồng giết người đang chăn ở trước nên xe của họ cũng không thể tiến về phía trước được bao nhiêu.
Nếu múõä rời khỏi thị trấn này thĩ nhất định phải mở một con đường máu.
“Các anh xông lên phía trước!”
Đây là bốn mươi chiến binh từ Cảnh Minh của Đông Cảnh, họ gào thét âm ầm xông vào tuyến phòng thủ của địch.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị nhấn chìm, hết mũi tên máu này đến mũi tên khác b*n r*, rồi họ cũng lần lượt ngã xuống…
Một lúc sau, đã không còn có ai đứng….
Chiến Thần Trấn QuốcTác giả: Kiếm Tử Tiên TíchTruyện Ngôn TìnhHoa Hạ… Trên bầu trời sân bay Tô Hàng. Một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị hạ xuống. Xung quanh có chừng hơn trăm máy b** ch**n đ** hộ tống xung quanh! Sân bay thật sớm đã bị phong tỏa. Khắp nơi đứng đầy chiến sĩ đặc chủng súng vác trên vai, ba tầng trong ba tầng ngoài chặt chẽ. Bên ngoài nghe đồn ước chừng mười vạn(*) người. (*) 100.000 người. Bởi vì một nhân vật lớn vô cùng sắp tới. Giới thượng lưu Tô Hàng sớm biết được chuyện này, nhưng không có một người có năng lực tới gần sân bây một chút. Ngay cả phú hào Tô Hàng tới nịnh bợ, đều bị nòng súng làm dỗi trở về. Ở lối đi, đang đứng năm người mặc đồ vest, thân đứng thẳng tắp như cây lao. Chân mày họ nhíu lại, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn nhìn thời gian. Cuối cùng, lối đi phát ra âm thanh. “Tướng quân!” Nhìn thấy người vừa tới, mọi người đồng thanh hô to. Trong đôi mắt mỗi vị binh sĩ toát ra cuồng nhiệt cùng kính nể. Bởi vì đây là thần thoại trong quân, là chiến thần bảo vệ Hoa Hạ. Càng là Thượng tướng năm sao duy nhất trong lịch sử… Ngay khi hai bên vừa va v, tia lửa b*n r* khắp nơi.Đối thủ vô cùng mạnh mẽ và điên cuồng nhưng mà các cao thủ hộ tống Diệp Lâm Quân cũng không kém.Bên kia là vì giết chóe còn bọn họ chiến đấu vì tín ngưỡng trong lòng.Khi Diệp Trung Lâm cầm dao lao vào trận chiến thì hai mắt Diệp Lâm Quân ướt đẫm.Diệp Trung Lâm đã chôn một nửa số người trong đất và đang chiến đấu vì anh.Hầu hết những người có mặt đều là người lạ, nhưng mà tất cả đều chiến đấu vì anh! Cho dù bị thương và bị giết hại thì mọi người đều không hối hận, không chút lùi bước!Chỉ vì lòng chính nghĩa trong trái tim!Chỉ vì Lạc Việt!Khuôn mặt của Diệp Lâm Quân co giật.Hận! Anh hận bản thân mình tàn tật và không thể di chuyển, không-thể nhất lên chiến đao của Lạc Việt!“Giết giết giết!”Diệp Trung Lâm dã người xông lên phía trước, các cao thủ Đường Môn cảnh giác xung quanh, như mãnh hổ xuống núi.Tứ Đại Thiên Vương và tứ đại cao thủ Lăng Thiên của Nam Bắc Hồng môn phối hợp vô cùng ăn ý, xông vào đối phương, g**t ch*t một đám lớn.Các cao thủ khác cũng thể hiện khả năng của họ.Mọi người đều gắt gao bảo vệ an toàn của chiếc xe chở Diệp Lâm Quân.Bảy tám người di chuyển xác chết lúc ở phía trước, còn Chiến thần Diêm La thì lái xe theo sau.Mọi người vừa di chuyển vừa chiến đấu.“Phun!”“Phun!”Ngay sau đó đã có thương vong xuất hiện, từng người từng người bƒ ném lêh caø rồi nặng nề rơi xuống đất, ngay lập tức mất hơi thở.Những người này là cao thủ do nhà họ Lăng ở Kinh Thành phái tới!“Bùm!”“Bùm!”Máu bắn tung tóe trên đường, không ngừng có người ngã xuống.Cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề! Xe chở Diệp Lâm Quân mới chỉ đi được khoảng mười mét.Mặc dù xác chết chất đống trên phố đã được dọn đi, nhưng lại có hàng trăm kẻ đang điên cuồng giết người đang chăn ở trước nên xe của họ cũng không thể tiến về phía trước được bao nhiêu.Nếu múõä rời khỏi thị trấn này thĩ nhất định phải mở một con đường máu.“Các anh xông lên phía trước!”Đây là bốn mươi chiến binh từ Cảnh Minh của Đông Cảnh, họ gào thét âm ầm xông vào tuyến phòng thủ của địch.Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị nhấn chìm, hết mũi tên máu này đến mũi tên khác b*n r*, rồi họ cũng lần lượt ngã xuống…Một lúc sau, đã không còn có ai đứng….