Nhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền…
Chương 3: Hoa Bắt Đầu Nở
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhNhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền… Người đàn ông sau khi bị Mộng Uyên đụng trúng đứng ngay ngốc tại chỗ cũng khá lâu.Triệu Minh nghĩ thầm " thôi xong rồi lại có cô gái đám va vào người chủ tịch, lại còn như không có gì", " cô ta đã tới số rồi".Triệu Minh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.A khẽ gọi " chuuuủ tịch, anh không sao chứ"."Không sao" giọng nói trong trẻo của anh vang lên.Triệu Minh chấn động " không saooo, cô gái..."Không để Triệu Minh nói hết câu, anh lạnh lùng cậu " tôi muốn biết tất cả thông tin về cô gái đó".Triệu Minh chấn động lần hai, anh đang nghĩ " sao có thể chứ".Lần trước có một cô gái cũng chỉ vô tình va trúng anh thôi, thì ngày hôm sau không còn thấy cô gái đó ở cái thành phố này nữa.Vì sao cô gái kia c*̃ng vô tình va trúng vào anh, nhưng thay vì nghe thấy câu " tôi không muốn thấy cô ta lần thứ hai " mà ngược lại là " tôi muốn biết thông tin cô gái đó"." Trong ngày mai báo cáo lại cho tôi" âm thanh lãnh đạm ra lệnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ c*̉a Triệu Minh."Vâng, chủ tịch ".Buổi chiều tại Thiên HàMộng Uyên vương vai một, thì đột nhiên ngoài cửa văn phòng vang lên giọng nói quen thuộc, làm cô giật nảy mình"Về thôi bạn tôi ơi" Dương Dương tươi cười nói."Làm tui hết hồn, đợi tui tắt máy đã" rồi cô quay vào tắt máy, mang túi lên, "em về trước nha mọi người " cô chào tạm biệt mọi người trong văn phòng, " tạm biệt"."Hôm mình đi ăn lẩu đi, tui mời" Dương Dương vừa ôm cánh tay cô, vừa dựa vào vai cô nói."Cũng được " cô đẩy đầu cô gái bên cạnh ra và nói.Cả hai c*̀ng đến quán lẩu mà họ thích ăn nhất, vì ở đây bán rất ngon, một ngồi lẩu có thể chọn hai vị theo sở thích, quan trọng là rẻ.Sau khi ăn xong hai người tạm biệt nhau."Về cẩn thận nha" Dương Dương lo lắng nói"Được, tui biết rồi mà" cô nhìn cô gái bên cạnh cười tươi nói.Mộng Uyên lái xe về, trên đường cô vừa đi vừa nghĩ đến việc c*̉a Thiên Vỹ và Vân Anh, nên cũng không chú ý khi lái xe.Tại ngã ba một chiếc ô tô quẹo qua, cô chưa phản ứng kịp đã dụng "rầm vào hong chiếc xe đó." Cậu tranh thủ xử lý đi" giọng nói kèm theo sát khí lạnh lẽo vang lên của anh.Anh không thèm để ý đến mà vẫn thản nhiên lướt kiểm tra tài liệu trên Ipad."Vâng" người tài xế đáp.Rồi xuống xem như thế nào còn báo cáo.Thiên Minh nhìn ra cửa sổ xe, vừa hay trong thấy cô." chủ tịch.....!là cô gái lúc sáng" anh ngạt nhiên và thốt lên.Động tác tay đang lướt trên màng hình Ipad đột nhiên dừng lại và nhìn ra cửa sổ.Trong lòng anh không biết vì sao cảm thấy vui mừng như nở hoa.Đây là lần tiên anh có cảm giác như vậy..
Người đàn ông sau khi bị Mộng Uyên đụng trúng đứng ngay ngốc tại chỗ cũng khá lâu.
Triệu Minh nghĩ thầm " thôi xong rồi lại có cô gái đám va vào người chủ tịch, lại còn như không có gì", " cô ta đã tới số rồi".
Triệu Minh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.
A khẽ gọi " chuuuủ tịch, anh không sao chứ".
"Không sao" giọng nói trong trẻo của anh vang lên.
Triệu Minh chấn động " không saooo, cô gái..."
Không để Triệu Minh nói hết câu, anh lạnh lùng cậu " tôi muốn biết tất cả thông tin về cô gái đó".
Triệu Minh chấn động lần hai, anh đang nghĩ " sao có thể chứ".
Lần trước có một cô gái cũng chỉ vô tình va trúng anh thôi, thì ngày hôm sau không còn thấy cô gái đó ở cái thành phố này nữa.
Vì sao cô gái kia c*̃ng vô tình va trúng vào anh, nhưng thay vì nghe thấy câu " tôi không muốn thấy cô ta lần thứ hai " mà ngược lại là " tôi muốn biết thông tin cô gái đó".
" Trong ngày mai báo cáo lại cho tôi" âm thanh lãnh đạm ra lệnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ c*̉a Triệu Minh.
"Vâng, chủ tịch ".
Buổi chiều tại Thiên Hà
Mộng Uyên vương vai một, thì đột nhiên ngoài cửa văn phòng vang lên giọng nói quen thuộc, làm cô giật nảy mình
"Về thôi bạn tôi ơi" Dương Dương tươi cười nói.
"Làm tui hết hồn, đợi tui tắt máy đã" rồi cô quay vào tắt máy, mang túi lên, "em về trước nha mọi người " cô chào tạm biệt mọi người trong văn phòng, " tạm biệt".
"Hôm mình đi ăn lẩu đi, tui mời" Dương Dương vừa ôm cánh tay cô, vừa dựa vào vai cô nói.
"Cũng được " cô đẩy đầu cô gái bên cạnh ra và nói.
Cả hai c*̀ng đến quán lẩu mà họ thích ăn nhất, vì ở đây bán rất ngon, một ngồi lẩu có thể chọn hai vị theo sở thích, quan trọng là rẻ.
Sau khi ăn xong hai người tạm biệt nhau.
"Về cẩn thận nha" Dương Dương lo lắng nói
"Được, tui biết rồi mà" cô nhìn cô gái bên cạnh cười tươi nói.
Mộng Uyên lái xe về, trên đường cô vừa đi vừa nghĩ đến việc c*̉a Thiên Vỹ và Vân Anh, nên cũng không chú ý khi lái xe.
Tại ngã ba một chiếc ô tô quẹo qua, cô chưa phản ứng kịp đã dụng "rầm vào hong chiếc xe đó.
" Cậu tranh thủ xử lý đi" giọng nói kèm theo sát khí lạnh lẽo vang lên của anh.
Anh không thèm để ý đến mà vẫn thản nhiên lướt kiểm tra tài liệu trên Ipad.
"Vâng" người tài xế đáp.
Rồi xuống xem như thế nào còn báo cáo.
Thiên Minh nhìn ra cửa sổ xe, vừa hay trong thấy cô.
" chủ tịch.....!là cô gái lúc sáng" anh ngạt nhiên và thốt lên.
Động tác tay đang lướt trên màng hình Ipad đột nhiên dừng lại và nhìn ra cửa sổ.
Trong lòng anh không biết vì sao cảm thấy vui mừng như nở hoa.
Đây là lần tiên anh có cảm giác như vậy..
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhNhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền… Người đàn ông sau khi bị Mộng Uyên đụng trúng đứng ngay ngốc tại chỗ cũng khá lâu.Triệu Minh nghĩ thầm " thôi xong rồi lại có cô gái đám va vào người chủ tịch, lại còn như không có gì", " cô ta đã tới số rồi".Triệu Minh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.A khẽ gọi " chuuuủ tịch, anh không sao chứ"."Không sao" giọng nói trong trẻo của anh vang lên.Triệu Minh chấn động " không saooo, cô gái..."Không để Triệu Minh nói hết câu, anh lạnh lùng cậu " tôi muốn biết tất cả thông tin về cô gái đó".Triệu Minh chấn động lần hai, anh đang nghĩ " sao có thể chứ".Lần trước có một cô gái cũng chỉ vô tình va trúng anh thôi, thì ngày hôm sau không còn thấy cô gái đó ở cái thành phố này nữa.Vì sao cô gái kia c*̃ng vô tình va trúng vào anh, nhưng thay vì nghe thấy câu " tôi không muốn thấy cô ta lần thứ hai " mà ngược lại là " tôi muốn biết thông tin cô gái đó"." Trong ngày mai báo cáo lại cho tôi" âm thanh lãnh đạm ra lệnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ c*̉a Triệu Minh."Vâng, chủ tịch ".Buổi chiều tại Thiên HàMộng Uyên vương vai một, thì đột nhiên ngoài cửa văn phòng vang lên giọng nói quen thuộc, làm cô giật nảy mình"Về thôi bạn tôi ơi" Dương Dương tươi cười nói."Làm tui hết hồn, đợi tui tắt máy đã" rồi cô quay vào tắt máy, mang túi lên, "em về trước nha mọi người " cô chào tạm biệt mọi người trong văn phòng, " tạm biệt"."Hôm mình đi ăn lẩu đi, tui mời" Dương Dương vừa ôm cánh tay cô, vừa dựa vào vai cô nói."Cũng được " cô đẩy đầu cô gái bên cạnh ra và nói.Cả hai c*̀ng đến quán lẩu mà họ thích ăn nhất, vì ở đây bán rất ngon, một ngồi lẩu có thể chọn hai vị theo sở thích, quan trọng là rẻ.Sau khi ăn xong hai người tạm biệt nhau."Về cẩn thận nha" Dương Dương lo lắng nói"Được, tui biết rồi mà" cô nhìn cô gái bên cạnh cười tươi nói.Mộng Uyên lái xe về, trên đường cô vừa đi vừa nghĩ đến việc c*̉a Thiên Vỹ và Vân Anh, nên cũng không chú ý khi lái xe.Tại ngã ba một chiếc ô tô quẹo qua, cô chưa phản ứng kịp đã dụng "rầm vào hong chiếc xe đó." Cậu tranh thủ xử lý đi" giọng nói kèm theo sát khí lạnh lẽo vang lên của anh.Anh không thèm để ý đến mà vẫn thản nhiên lướt kiểm tra tài liệu trên Ipad."Vâng" người tài xế đáp.Rồi xuống xem như thế nào còn báo cáo.Thiên Minh nhìn ra cửa sổ xe, vừa hay trong thấy cô." chủ tịch.....!là cô gái lúc sáng" anh ngạt nhiên và thốt lên.Động tác tay đang lướt trên màng hình Ipad đột nhiên dừng lại và nhìn ra cửa sổ.Trong lòng anh không biết vì sao cảm thấy vui mừng như nở hoa.Đây là lần tiên anh có cảm giác như vậy..