Bệnh viện Nhân Dân số 4, thành phố s, khu vực ngoại thành.
Bức tường cao cao bao quanh bệnh viện với diện tích rộng lớn được bao bọc chắc chắn bằng bê tông cốt thép, chỉ vào được nhưng không ra được.
“Sở Trần, anh còn nhớ tôi đã nói với anh những gì không?”
Tống Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi chua xót.
Người đàn ông đẹp trai, hiền lành này, hắn là Sở Trần, chính là người chồng của cô, hắn đã ở rể Nhà họ Tống được năm năm.
“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…”
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy.
Nhân vật chính:
Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô.
"Anh thà tin một lời nói dối... còn hơn tin em, phải không?"
Đèn trong phòng không được bật, chỉ có một tia sáng yếu ớt phản chiếu từ cửa sổ, ở bên chiếc giường lớn giữa phòng ngủ, Nhan Thanh Nhược ngồi sụp dưới đất, nói năng yếu ớt, âm thanh ngày càng yếu hơn.
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 1: Trở về
Tôi tên Vũ Ngọc Diệp năm nay vừa tròn 23 tuổi hiện tại em đang du học tại Pháp.
Nói thật em vừa tốt nghiệp vào tháng trước vì không xin được việc làm tôi cả tháng đều ngủ trong nhà chờ cuộc gọi từ nơi mình nộp hồ sơ.
"Ninh Ninh, anh mang quà cho em đây."
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm vang vang từ phía sau.
Ninh An đang cặm cụi bón phân tỉa lá cho chậu cẩm chướng, nghe thấy giọng anh thì lập tức ngừng tay và quay lại.