Nhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền…
Chương 108: Không Muốn Nghĩ Đến
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhNhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền… Tác giả: Ninh NinhChương 108: Không muốn nghĩ đếnMộng Uyên càng suy càng khó hiểu mà.Nhưng cô lại nghĩ có thể anh đang bắt cá hai tay.Cao Trọng đang lừa gạt cô.Bọn đàn ông không có một ai là đáng tin cả.Mộng Uyên à mầy cần phải biết điều đó, không để ai làm mầy bị thương nữa có biết không? Thôi không nghĩ nữa làm việc thôi!Mộng Uyên lấy lại tinh thần mà làm việc, không hề quan tâm đến nữa.Cao Trọng thấy vẻ mặt của vẫn ung dung trước những tin đồn đó, anh cảm thấy rất bực mình.Cả ngày hôm nay trợ lý Thiên và thư ký Hà vô cùng khổ sở, muốn cầu cứu ai đó có thể giúp bọn họ.Mãi đến buổi chiều Mộng Uyên được trưởng phòng nhờ mang tài liệu báo cáo đến cho Cao Trọng.Tuy không muốn phải gặp anh nhưng cô vẫn phải đi vì đây là công việc.Lên đến nơi lại nhìn thấy trợ lý Thiên và thư ký Hà đang tất bật với một chồng tài liệu cao ngút.Cô ngạt nhiên hỏi hai người bọn họ:" Có chuyện gì sao? Sao bàn hai anh lại nhiều hồ sơ như vậy?"Thiên Minh ngẩn mặt lên nhìn thấy Mộng Uyên anh vô c*̀ng mừng rở, khóc lóc với cô."Cô Mộng Uyên, cô cứu hai chúng tôi đi!""Cứu việc gì mới được?""Ngài ấy bắt hai chúng tôi phải tìm tất cả tài liệu c*̉a 2 năm trước! Cô nói xem 2 năm trước mà tài liệu đã chất như vậy nếu ngài ấy mà buồn chắc tìm luôn 10 năm trước nữa đó!""Nhưng tôi làm sao để giúp hai người chứ! Tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường thôi như hai người thôi!""Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"Cao Trọng mở cửa ra quát lớn.Mộng Uyên cùng hai người bọn họ lập tức đứng quay về cửa văn phòng c*́i người.Cùng đồng thanh nói."Chủ tịch! Tôi xin lỗi!"Trong người đang buồn bực, tức tối nhìn thấy Mộng Uyên liền lập tức nguội ngay." Em đến tìm tôi có việc gì sao?""À, trưởng phòng nhờ tôi tài liệu đến cho ngài!"Mộng Uyên cầm tài liệu đưa đến trước mặt Cao Trọng.Cao Trọng nhìn sắp tài liệu trên tay cô rồi c*̃ng nhận lấy rồi nói." Em theo tôi và trong!""Vâng!"Mộng Uyên cầm tài liệu c*̉a mình rồi đi theo anh vào trong văn phòng.Thiên Minh và thư ký Hà thì đang âm thầm cầu nguyện Cao Trọng có thể ngừng hành hạ hai người họ.Mộng Uyên đúng là cứu tinh sống c*̉a họ mà.Mộng Uyên đặt tài liệu trước mặt Cao Trọng rồi nói:"Chủ tịch, tài liệu trưởng phòng nhờ tôi mang cho ngài!"Cao Trọng bật ra ghế cầm lấy tài liệu giả vờ xem.Anh đang thầm nghĩ phải tìm cách giữ cô ở lại.Liền nảy ra một ý."Tôi cần biết thêm một số thông tin dữ liệu trong 3 năm gần đây!""Vâng tôi sẽ nhắn lại trưởng phòng ạ! Không biết còn vấn đề gì nữa không ạ?!""Vẫn còn, tôi muốn ngay bây giờ có một bảng phân tích số liệu!""Vâng tôi sẽ về làm ngay!""Em làm sao vậy? Tại sao tôi nói gì em cũng không phản đối vậy?""Thưa chủ tịch, lời anh nói là mệnh lệnh mà cấp dưới chúng tôi bắt buộc phải thực hiện theo, đó là điều đương nhiên rồi ạ!""Em..."Cao Trọng cảm thấy cô đang có chút xa cách với anh.Nên muốn đổi chủ đề."Em ở đây làm ngay bảng thống kê dữ liệu cho tôi đi! Tôi sẽ báo với trưởng phòng c*̉a em!""Nhưng tôi không có máy tính ở đây!"" Vậy em sử máy c*̉a tôi mà làm!""Không cần đâu chủ tịch, nếu cô Bạch mà biết tôi sẽ không biết nói thế nào với cô ấy!""Em...đang ghen sao?""Không có chỉ tịch anh nghĩ nhiều rồi ạ!"#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.
Tác giả: Ninh Ninh
Chương 108: Không muốn nghĩ đến
Mộng Uyên càng suy càng khó hiểu mà.
Nhưng cô lại nghĩ có thể anh đang bắt cá hai tay.
Cao Trọng đang lừa gạt cô.
Bọn đàn ông không có một ai là đáng tin cả.
Mộng Uyên à mầy cần phải biết điều đó, không để ai làm mầy bị thương nữa có biết không? Thôi không nghĩ nữa làm việc thôi!
Mộng Uyên lấy lại tinh thần mà làm việc, không hề quan tâm đến nữa.
Cao Trọng thấy vẻ mặt của vẫn ung dung trước những tin đồn đó, anh cảm thấy rất bực mình.
Cả ngày hôm nay trợ lý Thiên và thư ký Hà vô cùng khổ sở, muốn cầu cứu ai đó có thể giúp bọn họ.
Mãi đến buổi chiều Mộng Uyên được trưởng phòng nhờ mang tài liệu báo cáo đến cho Cao Trọng.
Tuy không muốn phải gặp anh nhưng cô vẫn phải đi vì đây là công việc.Lên đến nơi lại nhìn thấy trợ lý Thiên và thư ký Hà đang tất bật với một chồng tài liệu cao ngút.
Cô ngạt nhiên hỏi hai người bọn họ:
" Có chuyện gì sao? Sao bàn hai anh lại nhiều hồ sơ như vậy?"
Thiên Minh ngẩn mặt lên nhìn thấy Mộng Uyên anh vô c*̀ng mừng rở, khóc lóc với cô.
"Cô Mộng Uyên, cô cứu hai chúng tôi đi!"
"Cứu việc gì mới được?"
"Ngài ấy bắt hai chúng tôi phải tìm tất cả tài liệu c*̉a 2 năm trước! Cô nói xem 2 năm trước mà tài liệu đã chất như vậy nếu ngài ấy mà buồn chắc tìm luôn 10 năm trước nữa đó!"
"Nhưng tôi làm sao để giúp hai người chứ! Tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường thôi như hai người thôi!"
"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Cao Trọng mở cửa ra quát lớn.
Mộng Uyên cùng hai người bọn họ lập tức đứng quay về cửa văn phòng c*́i người.
Cùng đồng thanh nói.
"Chủ tịch! Tôi xin lỗi!"
Trong người đang buồn bực, tức tối nhìn thấy Mộng Uyên liền lập tức nguội ngay.
" Em đến tìm tôi có việc gì sao?"
"À, trưởng phòng nhờ tôi tài liệu đến cho ngài!"
Mộng Uyên cầm tài liệu đưa đến trước mặt Cao Trọng.
Cao Trọng nhìn sắp tài liệu trên tay cô rồi c*̃ng nhận lấy rồi nói.
" Em theo tôi và trong!"
"Vâng!"
Mộng Uyên cầm tài liệu c*̉a mình rồi đi theo anh vào trong văn phòng.
Thiên Minh và thư ký Hà thì đang âm thầm cầu nguyện Cao Trọng có thể ngừng hành hạ hai người họ.
Mộng Uyên đúng là cứu tinh sống c*̉a họ mà.
Mộng Uyên đặt tài liệu trước mặt Cao Trọng rồi nói:
"Chủ tịch, tài liệu trưởng phòng nhờ tôi mang cho ngài!"
Cao Trọng bật ra ghế cầm lấy tài liệu giả vờ xem.
Anh đang thầm nghĩ phải tìm cách giữ cô ở lại.
Liền nảy ra một ý.
"Tôi cần biết thêm một số thông tin dữ liệu trong 3 năm gần đây!"
"Vâng tôi sẽ nhắn lại trưởng phòng ạ! Không biết còn vấn đề gì nữa không ạ?!"
"Vẫn còn, tôi muốn ngay bây giờ có một bảng phân tích số liệu!"
"Vâng tôi sẽ về làm ngay!"
"Em làm sao vậy? Tại sao tôi nói gì em cũng không phản đối vậy?"
"Thưa chủ tịch, lời anh nói là mệnh lệnh mà cấp dưới chúng tôi bắt buộc phải thực hiện theo, đó là điều đương nhiên rồi ạ!"
"Em..."
Cao Trọng cảm thấy cô đang có chút xa cách với anh.
Nên muốn đổi chủ đề.
"Em ở đây làm ngay bảng thống kê dữ liệu cho tôi đi! Tôi sẽ báo với trưởng phòng c*̉a em!"
"Nhưng tôi không có máy tính ở đây!"
" Vậy em sử máy c*̉a tôi mà làm!"
"Không cần đâu chủ tịch, nếu cô Bạch mà biết tôi sẽ không biết nói thế nào với cô ấy!"
"Em...đang ghen sao?"
"Không có chỉ tịch anh nghĩ nhiều rồi ạ!"
#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.
Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhNhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền… Tác giả: Ninh NinhChương 108: Không muốn nghĩ đếnMộng Uyên càng suy càng khó hiểu mà.Nhưng cô lại nghĩ có thể anh đang bắt cá hai tay.Cao Trọng đang lừa gạt cô.Bọn đàn ông không có một ai là đáng tin cả.Mộng Uyên à mầy cần phải biết điều đó, không để ai làm mầy bị thương nữa có biết không? Thôi không nghĩ nữa làm việc thôi!Mộng Uyên lấy lại tinh thần mà làm việc, không hề quan tâm đến nữa.Cao Trọng thấy vẻ mặt của vẫn ung dung trước những tin đồn đó, anh cảm thấy rất bực mình.Cả ngày hôm nay trợ lý Thiên và thư ký Hà vô cùng khổ sở, muốn cầu cứu ai đó có thể giúp bọn họ.Mãi đến buổi chiều Mộng Uyên được trưởng phòng nhờ mang tài liệu báo cáo đến cho Cao Trọng.Tuy không muốn phải gặp anh nhưng cô vẫn phải đi vì đây là công việc.Lên đến nơi lại nhìn thấy trợ lý Thiên và thư ký Hà đang tất bật với một chồng tài liệu cao ngút.Cô ngạt nhiên hỏi hai người bọn họ:" Có chuyện gì sao? Sao bàn hai anh lại nhiều hồ sơ như vậy?"Thiên Minh ngẩn mặt lên nhìn thấy Mộng Uyên anh vô c*̀ng mừng rở, khóc lóc với cô."Cô Mộng Uyên, cô cứu hai chúng tôi đi!""Cứu việc gì mới được?""Ngài ấy bắt hai chúng tôi phải tìm tất cả tài liệu c*̉a 2 năm trước! Cô nói xem 2 năm trước mà tài liệu đã chất như vậy nếu ngài ấy mà buồn chắc tìm luôn 10 năm trước nữa đó!""Nhưng tôi làm sao để giúp hai người chứ! Tôi cũng chỉ là nhân viên bình thường thôi như hai người thôi!""Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"Cao Trọng mở cửa ra quát lớn.Mộng Uyên cùng hai người bọn họ lập tức đứng quay về cửa văn phòng c*́i người.Cùng đồng thanh nói."Chủ tịch! Tôi xin lỗi!"Trong người đang buồn bực, tức tối nhìn thấy Mộng Uyên liền lập tức nguội ngay." Em đến tìm tôi có việc gì sao?""À, trưởng phòng nhờ tôi tài liệu đến cho ngài!"Mộng Uyên cầm tài liệu đưa đến trước mặt Cao Trọng.Cao Trọng nhìn sắp tài liệu trên tay cô rồi c*̃ng nhận lấy rồi nói." Em theo tôi và trong!""Vâng!"Mộng Uyên cầm tài liệu c*̉a mình rồi đi theo anh vào trong văn phòng.Thiên Minh và thư ký Hà thì đang âm thầm cầu nguyện Cao Trọng có thể ngừng hành hạ hai người họ.Mộng Uyên đúng là cứu tinh sống c*̉a họ mà.Mộng Uyên đặt tài liệu trước mặt Cao Trọng rồi nói:"Chủ tịch, tài liệu trưởng phòng nhờ tôi mang cho ngài!"Cao Trọng bật ra ghế cầm lấy tài liệu giả vờ xem.Anh đang thầm nghĩ phải tìm cách giữ cô ở lại.Liền nảy ra một ý."Tôi cần biết thêm một số thông tin dữ liệu trong 3 năm gần đây!""Vâng tôi sẽ nhắn lại trưởng phòng ạ! Không biết còn vấn đề gì nữa không ạ?!""Vẫn còn, tôi muốn ngay bây giờ có một bảng phân tích số liệu!""Vâng tôi sẽ về làm ngay!""Em làm sao vậy? Tại sao tôi nói gì em cũng không phản đối vậy?""Thưa chủ tịch, lời anh nói là mệnh lệnh mà cấp dưới chúng tôi bắt buộc phải thực hiện theo, đó là điều đương nhiên rồi ạ!""Em..."Cao Trọng cảm thấy cô đang có chút xa cách với anh.Nên muốn đổi chủ đề."Em ở đây làm ngay bảng thống kê dữ liệu cho tôi đi! Tôi sẽ báo với trưởng phòng c*̉a em!""Nhưng tôi không có máy tính ở đây!"" Vậy em sử máy c*̉a tôi mà làm!""Không cần đâu chủ tịch, nếu cô Bạch mà biết tôi sẽ không biết nói thế nào với cô ấy!""Em...đang ghen sao?""Không có chỉ tịch anh nghĩ nhiều rồi ạ!"#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.