Tác giả:

Nhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền…

Chương 123: Gặp Khách Hàng

Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhNhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền… Tác giả: Ninh NinhChương 123: Gặp khách hàngDương Dương sợ Mộng Uyên sẽ nói cô là người trọng sắt khinh bạn nên không dám kể với cô.Đợi khi có cơ hội tốt mới nói ra.Không ngờ lại bị Mộng Uyên phát hiện ra, nên đành phải nói hết sự thật vậy.Mộng Uyên nhìn Dương Dương rồi cười."Cậu thật là, chuyện tốt nhưng vậy mà cũng không nói cho mình biết! Cậu còn xem mình là bạn nữa không vậy?""Không phải mình cố ý giấu cậu đâu! Thật mà!""Nhưng mình thắc mắt một chuyện! Sao cậu lại có tiền đến bệnh viện nhà c*̉a Thiên Trạch vậy.Mình nghe nói ở đó rất mắc, lại phải là người giàu mới vào khám nổi!"Dương Dương chột dạ nói:"Là bạn của ba mình giới thiệu, nên mình không phải tốn quá nhiều!""Ồ, vậy là tốt rồi! Lần sau không được giấu mình chuyện gì đâu đó!""Được, mình hứa!""Vậy...bữa hôm nay cậu trả tiền!""Được, cậu ăn nhiều vào!""Đương nhiên rồi, mình phải ăn nhiều bù đắp lại tâm hồn bé nhỏ này chứ!""Cậu đó chỉ có đồ ăn là dỗ dành được cậu.Hôm nào đó lại bị anh chàng nào đó, dùng đồ ăn mà dụ dỗ cậu đi mất cho mà xem!""Mình c*̃ng đang đợi đó! Hihi!"Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.Cao Trọng ở nhà vẫn ngồi đợi cô về, lâu lại nhìn đồng hồ rồi ngó ra cổng.Mãi đến mười giờ ba mươi tối cô mới về đến, vừa đi vào trong phòng khách đã thấy Cao Trọng ngồi đó đọc sách, cô ngạt nhiên hỏi:"Ngài vẫn chưa ngủ sao ạ?""Vẫn còn sớm mà!"Cô ngước lên nhìn đồng hồ rồi nhìn anh nói:" Đã sắp mười một giờ đêm rồi, còn sớm sao ạ?""Trễ vậy sao? Vậy em mau về phòng nghĩ ngơi đi, tôi cũng về phòng nghĩ ngơi đây!"Nói rồi Cao Trọng đứng dậy đi về phòng mình.Mộng Uyên khó hiểu gãi đầu mà tự hỏi."Ngài ấy bị sao thế nhỉ? Hôm nay trễ như vậy rồi mà còn thức, lạ thật đó!"Mộng Uyên cảm thấy Cao Trọng đạo gần đây thường xuyên khác lạ.Nhưng cô không biết khác lạ chỗ nào.Cô không quan tâm nhiều đến vậy nữa liền về phòng nghĩ ngơi.Vì hôm qua không tập trung vào công việc nên mới sáng sớm Mộng Uyên đã bị trưởng phòng gọi vào phòng làm việc của ông, mắng cho một trận.Mộng Uyên c*̃ng biết lần này cô đã gây hậu quả rất nghiêm trọng, nên chịu trách nhiệm phải đi gặp phía bên khách hàng để xin lỗi.Khách hàng không ai khác đó chính là Bạch Uyển, người muốn tìm mọi cách để tiếp cận Cao Trọng.Chỉ vì Cao Trọng cho cắt toàn bộ hợp đồng với nhà họ Bạch mà cô ta không thể nào đến gặp Cao Trọng, liền nghĩ ra một cách đó chính là khách hàng, và làm khó bọn để anh xuất hiện.Chỉ cần anh xuất hiện thì cô ta sẽ không truy cứu nữa.Nhưng mà cũng thật không may Mộng Uyên lại là người phụ trách cho dự án này.Lại còn làm sai sót bây giờ thì khổ rồi phải đi gặp cô ta.Tai quán cafe, Mộng Uyên đã ngồi đợi cô ta hơn một tiếng rồi.Nhưng cô ta vẫn chưa đến, nói đang có việc gắp cần xử lý bắt cô một mình ngồi đợi.Cũng thật là trùng hợp Thiên Trạch đến quán cafe cùng đồng thì trông thấy liền đi qua hỏi thăm."Sao cô ngồi đây?"Mộng Uyên quay lại nhìn thấy Thiên Trạch liền mỉm cười nói:"Bác sĩ Thiên anh c*̃ng đến uống cafe sao? Tôi đang đợi một khách hàng thôi!""À, có vẻ là cô đợi c*̃ng khá lâu rồi nhỉ?""Cô ấy nói đang có việc gấp cần xử lý bảo tôi đợi một lúc thôi, không sao đâu ạ!""Ồ, vậy cô đợi tiếp đi.Tôi qua bên kia cùng đồng nghiệp!""Tạm biệt bác sĩ Thiên!""Tạm biệt!"Thiên Trạch sang bàn bên kia ngồi cùng với đồng nghiệp, cũng không quên chụp hình gửi cho cái tên mặt lạnh Cao Trọng.Kèm thêm một dòng để trêu chọc anh.[Cô gái bé nhỏ c*̉a cậu đang trốn việc, đợi một chàng trai nào đó!]Cao Trọng đang ở trong phòng họp, thấy màng hình sáng lên là tin nhắn là Thiên Trạch, nên chẳng thèm quan tâm.Mãi đến lúc họp xong quay về văn phòng, như thường lệ sẽ nhìn vào màng hình giám sát, không thấy Mộng Uyên ở đâu cả.Anh lật đật nhìn xem những khu vực khác cũng không thấy.Còn đang định mở điện thoại gọi cho cô, thì thấy tin nhắn của Thiên Trạch.Anh bấm vào xem nhìn thấy bức người trong ảnh là Mộng Uyên liền tức giận, trực tiếp gọi cho Thiên Trạch.[Sao thế?]"Cậu nhìn thấy cô ấy ở đâu?""[Sao mà gắp gắp vậy, tôi chỉ vô tình gặp thôi mà!]"Tôi hỏi là ở đâu?"[Được rồi, không rảnh chọc cậu.Cô ấy nói đang đợi một khách hàng, quán cafe gần bệnh viện của mình!]Tút tút.Cao Trọng nghe xong liền trực tiếp ngắt điện thoại, còn Thiên Trạch đầu dây bên kia đang chửi rủa anh.Anh nhấn vào điện thoại trên bàn."Cậu vào đây!"[Vâng!]Thiên Minh đi vào nhìn thấy sắt mặt anh cực kỳ không tốt tý nào, thêm nhiệt độ trong phòng đang giảm dần.Thiên Minh biết là có chuyện xảy ra rồi."Chủ tịch, tìm tôi!""Cậu lập tức điều tra xem tại sao Mộng Uyên lại đi gặp khách hàng? Khách hàng là ai?""Vâng, tôi đi làm ngay!"#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.

Tác giả: Ninh Ninh

Chương 123: Gặp khách hàng

Dương Dương sợ Mộng Uyên sẽ nói cô là người trọng sắt khinh bạn nên không dám kể với cô.

Đợi khi có cơ hội tốt mới nói ra.

Không ngờ lại bị Mộng Uyên phát hiện ra, nên đành phải nói hết sự thật vậy.

Mộng Uyên nhìn Dương Dương rồi cười.

"Cậu thật là, chuyện tốt nhưng vậy mà cũng không nói cho mình biết! Cậu còn xem mình là bạn nữa không vậy?"

"Không phải mình cố ý giấu cậu đâu! Thật mà!"

"Nhưng mình thắc mắt một chuyện! Sao cậu lại có tiền đến bệnh viện nhà c*̉a Thiên Trạch vậy.

Mình nghe nói ở đó rất mắc, lại phải là người giàu mới vào khám nổi!"

Dương Dương chột dạ nói:

"Là bạn của ba mình giới thiệu, nên mình không phải tốn quá nhiều!"

"Ồ, vậy là tốt rồi! Lần sau không được giấu mình chuyện gì đâu đó!"

"Được, mình hứa!"

"Vậy...bữa hôm nay cậu trả tiền!"

"Được, cậu ăn nhiều vào!"

"Đương nhiên rồi, mình phải ăn nhiều bù đắp lại tâm hồn bé nhỏ này chứ!"

"Cậu đó chỉ có đồ ăn là dỗ dành được cậu.

Hôm nào đó lại bị anh chàng nào đó, dùng đồ ăn mà dụ dỗ cậu đi mất cho mà xem!"

"Mình c*̃ng đang đợi đó! Hihi!"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.

Cao Trọng ở nhà vẫn ngồi đợi cô về, lâu lại nhìn đồng hồ rồi ngó ra cổng.

Mãi đến mười giờ ba mươi tối cô mới về đến, vừa đi vào trong phòng khách đã thấy Cao Trọng ngồi đó đọc sách, cô ngạt nhiên hỏi:

"Ngài vẫn chưa ngủ sao ạ?"

"Vẫn còn sớm mà!"

Cô ngước lên nhìn đồng hồ rồi nhìn anh nói:

" Đã sắp mười một giờ đêm rồi, còn sớm sao ạ?"

"Trễ vậy sao? Vậy em mau về phòng nghĩ ngơi đi, tôi cũng về phòng nghĩ ngơi đây!"

Nói rồi Cao Trọng đứng dậy đi về phòng mình.

Mộng Uyên khó hiểu gãi đầu mà tự hỏi.

"Ngài ấy bị sao thế nhỉ? Hôm nay trễ như vậy rồi mà còn thức, lạ thật đó!"

Mộng Uyên cảm thấy Cao Trọng đạo gần đây thường xuyên khác lạ.

Nhưng cô không biết khác lạ chỗ nào.

Cô không quan tâm nhiều đến vậy nữa liền về phòng nghĩ ngơi.

Vì hôm qua không tập trung vào công việc nên mới sáng sớm Mộng Uyên đã bị trưởng phòng gọi vào phòng làm việc của ông, mắng cho một trận.

Mộng Uyên c*̃ng biết lần này cô đã gây hậu quả rất nghiêm trọng, nên chịu trách nhiệm phải đi gặp phía bên khách hàng để xin lỗi.

Khách hàng không ai khác đó chính là Bạch Uyển, người muốn tìm mọi cách để tiếp cận Cao Trọng.

Chỉ vì Cao Trọng cho cắt toàn bộ hợp đồng với nhà họ Bạch mà cô ta không thể nào đến gặp Cao Trọng, liền nghĩ ra một cách đó chính là khách hàng, và làm khó bọn để anh xuất hiện.

Chỉ cần anh xuất hiện thì cô ta sẽ không truy cứu nữa.

Nhưng mà cũng thật không may Mộng Uyên lại là người phụ trách cho dự án này.

Lại còn làm sai sót bây giờ thì khổ rồi phải đi gặp cô ta.

Tai quán cafe, Mộng Uyên đã ngồi đợi cô ta hơn một tiếng rồi.

Nhưng cô ta vẫn chưa đến, nói đang có việc gắp cần xử lý bắt cô một mình ngồi đợi.

Cũng thật là trùng hợp Thiên Trạch đến quán cafe cùng đồng thì trông thấy liền đi qua hỏi thăm.

"Sao cô ngồi đây?"

Mộng Uyên quay lại nhìn thấy Thiên Trạch liền mỉm cười nói:

"Bác sĩ Thiên anh c*̃ng đến uống cafe sao? Tôi đang đợi một khách hàng thôi!"

"À, có vẻ là cô đợi c*̃ng khá lâu rồi nhỉ?"

"Cô ấy nói đang có việc gấp cần xử lý bảo tôi đợi một lúc thôi, không sao đâu ạ!"

"Ồ, vậy cô đợi tiếp đi.

Tôi qua bên kia cùng đồng nghiệp!"

"Tạm biệt bác sĩ Thiên!"

"Tạm biệt!"

Thiên Trạch sang bàn bên kia ngồi cùng với đồng nghiệp, cũng không quên chụp hình gửi cho cái tên mặt lạnh Cao Trọng.

Kèm thêm một dòng để trêu chọc anh.

[Cô gái bé nhỏ c*̉a cậu đang trốn việc, đợi một chàng trai nào đó!]

Cao Trọng đang ở trong phòng họp, thấy màng hình sáng lên là tin nhắn là Thiên Trạch, nên chẳng thèm quan tâm.

Mãi đến lúc họp xong quay về văn phòng, như thường lệ sẽ nhìn vào màng hình giám sát, không thấy Mộng Uyên ở đâu cả.

Anh lật đật nhìn xem những khu vực khác cũng không thấy.

Còn đang định mở điện thoại gọi cho cô, thì thấy tin nhắn của Thiên Trạch.

Anh bấm vào xem nhìn thấy bức người trong ảnh là Mộng Uyên liền tức giận, trực tiếp gọi cho Thiên Trạch.

[Sao thế?]

"Cậu nhìn thấy cô ấy ở đâu?""

[Sao mà gắp gắp vậy, tôi chỉ vô tình gặp thôi mà!]

"Tôi hỏi là ở đâu?"

[Được rồi, không rảnh chọc cậu.

Cô ấy nói đang đợi một khách hàng, quán cafe gần bệnh viện của mình!]

Tút tút.

Cao Trọng nghe xong liền trực tiếp ngắt điện thoại, còn Thiên Trạch đầu dây bên kia đang chửi rủa anh.

Anh nhấn vào điện thoại trên bàn.

"Cậu vào đây!"

[Vâng!]

Thiên Minh đi vào nhìn thấy sắt mặt anh cực kỳ không tốt tý nào, thêm nhiệt độ trong phòng đang giảm dần.

Thiên Minh biết là có chuyện xảy ra rồi.

"Chủ tịch, tìm tôi!"

"Cậu lập tức điều tra xem tại sao Mộng Uyên lại đi gặp khách hàng? Khách hàng là ai?"

"Vâng, tôi đi làm ngay!"

#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.

Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng TàiTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn TìnhNhân vật chính: Mộng Uyên là một cô gái bình thường, cô rất ít chăm sóc cho bản thân nên khó có thể thấy vẻ đẹp c*̉a cô. Từ thời đi học đã yêu thầm một chàng trai, nhưng không dám nói, cho đến khi anh ấy lấy vợ, cô tuyệt vọng và không mở cửa trái tim lần nào nữa. Nhưng dường như cứ tưởng là đóng lại rồi sẽ không mở ra nữa, sau đó cô gặp gỡ Cao Trọng mọi chuyện lại thay đổi. Cao Trọng: là một người tài giỏi về mọi mặt, anh cũng là em trai c*̉a vị vua đang thống lĩnh một đất nước. Tập đoàn Thiên Hà của anh nắm giữ nền kinh tế lớn nhất trong và ngoài nước. Anh là người rất lãnh đạm, lạnh lùng, tàn nhẫn ngoại trừ người mẹ thân yêu của anh, thì tất cả các cô gái trên thế này đều không thể đến gần anh dù chỉ là va chạm nhẹ. Đến một ngay anh gặp được Mộng Uyên, anh có cẩm giác rất đặt biệt, từ đó anh không biết vì sao lại muốn dính lấy cô. Nhân vật phụ: Dương Dương là cô bạn thân hồi học cấp 2 c*̉a Mộng Uyên. Là một cô gái hiền… Tác giả: Ninh NinhChương 123: Gặp khách hàngDương Dương sợ Mộng Uyên sẽ nói cô là người trọng sắt khinh bạn nên không dám kể với cô.Đợi khi có cơ hội tốt mới nói ra.Không ngờ lại bị Mộng Uyên phát hiện ra, nên đành phải nói hết sự thật vậy.Mộng Uyên nhìn Dương Dương rồi cười."Cậu thật là, chuyện tốt nhưng vậy mà cũng không nói cho mình biết! Cậu còn xem mình là bạn nữa không vậy?""Không phải mình cố ý giấu cậu đâu! Thật mà!""Nhưng mình thắc mắt một chuyện! Sao cậu lại có tiền đến bệnh viện nhà c*̉a Thiên Trạch vậy.Mình nghe nói ở đó rất mắc, lại phải là người giàu mới vào khám nổi!"Dương Dương chột dạ nói:"Là bạn của ba mình giới thiệu, nên mình không phải tốn quá nhiều!""Ồ, vậy là tốt rồi! Lần sau không được giấu mình chuyện gì đâu đó!""Được, mình hứa!""Vậy...bữa hôm nay cậu trả tiền!""Được, cậu ăn nhiều vào!""Đương nhiên rồi, mình phải ăn nhiều bù đắp lại tâm hồn bé nhỏ này chứ!""Cậu đó chỉ có đồ ăn là dỗ dành được cậu.Hôm nào đó lại bị anh chàng nào đó, dùng đồ ăn mà dụ dỗ cậu đi mất cho mà xem!""Mình c*̃ng đang đợi đó! Hihi!"Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.Cao Trọng ở nhà vẫn ngồi đợi cô về, lâu lại nhìn đồng hồ rồi ngó ra cổng.Mãi đến mười giờ ba mươi tối cô mới về đến, vừa đi vào trong phòng khách đã thấy Cao Trọng ngồi đó đọc sách, cô ngạt nhiên hỏi:"Ngài vẫn chưa ngủ sao ạ?""Vẫn còn sớm mà!"Cô ngước lên nhìn đồng hồ rồi nhìn anh nói:" Đã sắp mười một giờ đêm rồi, còn sớm sao ạ?""Trễ vậy sao? Vậy em mau về phòng nghĩ ngơi đi, tôi cũng về phòng nghĩ ngơi đây!"Nói rồi Cao Trọng đứng dậy đi về phòng mình.Mộng Uyên khó hiểu gãi đầu mà tự hỏi."Ngài ấy bị sao thế nhỉ? Hôm nay trễ như vậy rồi mà còn thức, lạ thật đó!"Mộng Uyên cảm thấy Cao Trọng đạo gần đây thường xuyên khác lạ.Nhưng cô không biết khác lạ chỗ nào.Cô không quan tâm nhiều đến vậy nữa liền về phòng nghĩ ngơi.Vì hôm qua không tập trung vào công việc nên mới sáng sớm Mộng Uyên đã bị trưởng phòng gọi vào phòng làm việc của ông, mắng cho một trận.Mộng Uyên c*̃ng biết lần này cô đã gây hậu quả rất nghiêm trọng, nên chịu trách nhiệm phải đi gặp phía bên khách hàng để xin lỗi.Khách hàng không ai khác đó chính là Bạch Uyển, người muốn tìm mọi cách để tiếp cận Cao Trọng.Chỉ vì Cao Trọng cho cắt toàn bộ hợp đồng với nhà họ Bạch mà cô ta không thể nào đến gặp Cao Trọng, liền nghĩ ra một cách đó chính là khách hàng, và làm khó bọn để anh xuất hiện.Chỉ cần anh xuất hiện thì cô ta sẽ không truy cứu nữa.Nhưng mà cũng thật không may Mộng Uyên lại là người phụ trách cho dự án này.Lại còn làm sai sót bây giờ thì khổ rồi phải đi gặp cô ta.Tai quán cafe, Mộng Uyên đã ngồi đợi cô ta hơn một tiếng rồi.Nhưng cô ta vẫn chưa đến, nói đang có việc gắp cần xử lý bắt cô một mình ngồi đợi.Cũng thật là trùng hợp Thiên Trạch đến quán cafe cùng đồng thì trông thấy liền đi qua hỏi thăm."Sao cô ngồi đây?"Mộng Uyên quay lại nhìn thấy Thiên Trạch liền mỉm cười nói:"Bác sĩ Thiên anh c*̃ng đến uống cafe sao? Tôi đang đợi một khách hàng thôi!""À, có vẻ là cô đợi c*̃ng khá lâu rồi nhỉ?""Cô ấy nói đang có việc gấp cần xử lý bảo tôi đợi một lúc thôi, không sao đâu ạ!""Ồ, vậy cô đợi tiếp đi.Tôi qua bên kia cùng đồng nghiệp!""Tạm biệt bác sĩ Thiên!""Tạm biệt!"Thiên Trạch sang bàn bên kia ngồi cùng với đồng nghiệp, cũng không quên chụp hình gửi cho cái tên mặt lạnh Cao Trọng.Kèm thêm một dòng để trêu chọc anh.[Cô gái bé nhỏ c*̉a cậu đang trốn việc, đợi một chàng trai nào đó!]Cao Trọng đang ở trong phòng họp, thấy màng hình sáng lên là tin nhắn là Thiên Trạch, nên chẳng thèm quan tâm.Mãi đến lúc họp xong quay về văn phòng, như thường lệ sẽ nhìn vào màng hình giám sát, không thấy Mộng Uyên ở đâu cả.Anh lật đật nhìn xem những khu vực khác cũng không thấy.Còn đang định mở điện thoại gọi cho cô, thì thấy tin nhắn của Thiên Trạch.Anh bấm vào xem nhìn thấy bức người trong ảnh là Mộng Uyên liền tức giận, trực tiếp gọi cho Thiên Trạch.[Sao thế?]"Cậu nhìn thấy cô ấy ở đâu?""[Sao mà gắp gắp vậy, tôi chỉ vô tình gặp thôi mà!]"Tôi hỏi là ở đâu?"[Được rồi, không rảnh chọc cậu.Cô ấy nói đang đợi một khách hàng, quán cafe gần bệnh viện của mình!]Tút tút.Cao Trọng nghe xong liền trực tiếp ngắt điện thoại, còn Thiên Trạch đầu dây bên kia đang chửi rủa anh.Anh nhấn vào điện thoại trên bàn."Cậu vào đây!"[Vâng!]Thiên Minh đi vào nhìn thấy sắt mặt anh cực kỳ không tốt tý nào, thêm nhiệt độ trong phòng đang giảm dần.Thiên Minh biết là có chuyện xảy ra rồi."Chủ tịch, tìm tôi!""Cậu lập tức điều tra xem tại sao Mộng Uyên lại đi gặp khách hàng? Khách hàng là ai?""Vâng, tôi đi làm ngay!"#kieuthebuongbinhcuatongtai #NinhNinh.

Chương 123: Gặp Khách Hàng