Trên giường một mảnh lộn xộn, ở giữa một đóa hồng mai lại vô cùng đẹp. “Đừng khóc nữa!” Triệu Đông bị cô khóc có chút phiền lòng, đưa nữ chủ nhà say xỉn về nhà, kết quả bị đối phương đẩy mạnh, mẹ nó đây là chuyện gì? Tô Phỉ giống như cũng chấp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng lại: “Anh hung dữ cái gì?” Triệu Đông thở dài một cái: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. ” Tô Phỉ lau nước mắt: “Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?” Hai dòng nước mắt vốn nên trong suốt kia, lúc này lóe ra sắc bén làm cho người ta sợ hãi. Cô giữ trinh tiết được hơn hai mươi năm, thế nhưng vào đêm trước khi đính hôn đã bị bảo vệ của một tiểu khu lấy đi. Trong lòng muốn chết đều có, nhưng chết thì có thể giải quyết vấn đề gì? Triệu Đông nghiêm túc nói: “Bất cứ cách nào cô có thể nghĩ đến!” Tô Phỉ giễu cợt trả lời anh: “Bằng bất kỳ cách nào? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô thị, tiền lương hàng tháng của anh cộng thêm tiền thưởng, cho dù không ăn không uống, ngay cả một thỏi son…
Chương 59: Chương 59
Binh Vương Triệu ĐôngTác giả: Tây Trang Bạo ĐồTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên giường một mảnh lộn xộn, ở giữa một đóa hồng mai lại vô cùng đẹp. “Đừng khóc nữa!” Triệu Đông bị cô khóc có chút phiền lòng, đưa nữ chủ nhà say xỉn về nhà, kết quả bị đối phương đẩy mạnh, mẹ nó đây là chuyện gì? Tô Phỉ giống như cũng chấp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng lại: “Anh hung dữ cái gì?” Triệu Đông thở dài một cái: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. ” Tô Phỉ lau nước mắt: “Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?” Hai dòng nước mắt vốn nên trong suốt kia, lúc này lóe ra sắc bén làm cho người ta sợ hãi. Cô giữ trinh tiết được hơn hai mươi năm, thế nhưng vào đêm trước khi đính hôn đã bị bảo vệ của một tiểu khu lấy đi. Trong lòng muốn chết đều có, nhưng chết thì có thể giải quyết vấn đề gì? Triệu Đông nghiêm túc nói: “Bất cứ cách nào cô có thể nghĩ đến!” Tô Phỉ giễu cợt trả lời anh: “Bằng bất kỳ cách nào? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô thị, tiền lương hàng tháng của anh cộng thêm tiền thưởng, cho dù không ăn không uống, ngay cả một thỏi son… Có chỗ dựa này, những người này ra tay không hề cố kỵ, cho dù xảy ra mạng người cũng sẽ không để ở trong lòng, nghĩ đến đôi tay đó dính máu không ít!Triệu Đông không nhanh không chậm, trở tay móc ra sau, giống như là có đôi mắt dài, chuẩn xác bao lấy nắm đấm của đối phương.Ngón tay gầu sắc bén, người bình thường bị trúng một cái, không thể thiếu k** r*n đau đớn.Mà lần này rơi vào trong tay Triệu Đông, lại gống như một đi không trở lại, không có nhấc lên một chút gợn sóng.Không đợi vệ sĩ kinh ngạc, cổ tay bị Triệu Đông giữ trong tay, trở tay chính là một lực kéo mạnh!“Rắc rắc” một tiếng giòn vang, cổ tay bẻ gãy tại chỗ, xương cốt trắng bằng mắt thường có thể thấy được!Vệ sĩ k** r*n thành tiếng, cả người đã bị Triệu Đông ném như bao cát.Một vệ sĩ khác không kịp phản ứng, bị anh đập ngã lăn ra đất!Lại nhấc chân, đá nghiêng một cái chuẩn xác, lại đạp bay một tên muốn đánh lén.Tất cả đều xảy ra bằng tốc độ ánh sáng, chờ Tô Phỉ phản ứng lại, ba vệ sĩ Ngụy gia lập tức ngã xuống đất!Mấy người còn lại không dám liều lĩnh, theo bản năng lui về phía sau vài bước.Mọi người hai mặt nhìn nhau, tôi hôm quanghe nói có người đại náo tiệc đính hôn Ngụy gia, hơn nữa toàn thân trở ra.Bọn họ vẫn chỉ coi những người ở đây đều là phế vật.Hiện giờ đối đầu với Triệu Đông, lúc này mới thực sự cảm nhận được vẻ áp lực vô hình kia.Khỏ giải quyết!Khó dây dưa!Cường hãn!Một quyền một cước không có quá nhiều động tác võ thuật đẹp mắt, thẳng thắn thoải mái, hoàn toàn là thủ đoạn cứng chọi cứng!Hơn nữa, đây còn là dưới tình hình thân thể anh bị khống chế, một tay bắt giữ con tin.Nhìn như sơ hở trăm chỗ, hết lần này tới lần khác làm cho người ta tìm không thấy chỗ hổng.Lòng nghĩ đến đây, có người trán đầy mồ hôi, thế cục vốn còn đứng thế thượng phong, trong khoảnh khắc đấu đã chuyển!Ngụy Đông Minh chửi ầm lên: “Một đám phế vật, tiêu tiền nuôi các người có ích lợi gì?”Nói xong, anh ta tức giận trách: “Họ Triệu, anh có bản lĩnh thì thả mẹ tôi ra!”Triệu Đông nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ngụy đại thiếu, anh cũng không phải thiểu năng, nói chuyện đừng như trò trẻ con vậy, được không?”Toàn bộ hành trình mẹ Ngụy thờ ơ lạnh nhạt, vốn vẫn chưa đặt người bảo vệ nhỏ họ Triệu này ở trong lòng.Sau một phen giao chiến, lúc này mới phát hiện chỗ kinh ngạc của người này.Con trai bên kia thủ đoạn đều xuất ra hết, hết lần này tới lần khác còn không chiếm được thượng phong.Triệu Đông bên này nhìn như khắp nơi bị quản chế, nhưng luôn có thể điêu luyệnphản kích.So sánh với nhau, ai mạnh ai yếu vừa xem liền biết!Chẳng trách Tô Phỉ thà đắc tội Ngụy gia, cũng muốn chọn Triệu Đông này, quả thật cậu ta có chỗ đáng tiếp thu, tối thiểu không phải vô dụng như mới nhìn qua!Ngay khi Ngụy Đông Minh không còn cách nào khác, mẹ Nguy đã lấy lại bình tĩnh.
Có chỗ dựa này, những người này ra tay không hề cố kỵ, cho dù xảy ra mạng người cũng sẽ không để ở trong lòng, nghĩ đến đôi tay đó dính máu không ít!
Triệu Đông không nhanh không chậm, trở tay móc ra sau, giống như là có đôi mắt dài, chuẩn xác bao lấy nắm đấm của đối phương.
Ngón tay gầu sắc bén, người bình thường bị trúng một cái, không thể thiếu k** r*n đau đớn.
Mà lần này rơi vào trong tay Triệu Đông, lại gống như một đi không trở lại, không có nhấc lên một chút gợn sóng.
Không đợi vệ sĩ kinh ngạc, cổ tay bị Triệu Đông giữ trong tay, trở tay chính là một lực kéo mạnh!
“Rắc rắc” một tiếng giòn vang, cổ tay bẻ gãy tại chỗ, xương cốt trắng bằng mắt thường có thể thấy được!
Vệ sĩ k** r*n thành tiếng, cả người đã bị Triệu Đông ném như bao cát.
Một vệ sĩ khác không kịp phản ứng, bị anh đập ngã lăn ra đất!
Lại nhấc chân, đá nghiêng một cái chuẩn xác, lại đạp bay một tên muốn đánh lén.
Tất cả đều xảy ra bằng tốc độ ánh sáng, chờ Tô Phỉ phản ứng lại, ba vệ sĩ Ngụy gia lập tức ngã xuống đất!
Mấy người còn lại không dám liều lĩnh, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tôi hôm qua
nghe nói có người đại náo tiệc đính hôn Ngụy gia, hơn nữa toàn thân trở ra.
Bọn họ vẫn chỉ coi những người ở đây đều là phế vật.
Hiện giờ đối đầu với Triệu Đông, lúc này mới thực sự cảm nhận được vẻ áp lực vô hình kia.
Khỏ giải quyết!
Khó dây dưa!
Cường hãn!
Một quyền một cước không có quá nhiều động tác võ thuật đẹp mắt, thẳng thắn thoải mái, hoàn toàn là thủ đoạn cứng chọi cứng!
Hơn nữa, đây còn là dưới tình hình thân thể anh bị khống chế, một tay bắt giữ con tin.
Nhìn như sơ hở trăm chỗ, hết lần này tới lần khác làm cho người ta tìm không thấy chỗ hổng.
Lòng nghĩ đến đây, có người trán đầy mồ hôi, thế cục vốn còn đứng thế thượng phong, trong khoảnh khắc đấu đã chuyển!
Ngụy Đông Minh chửi ầm lên: “Một đám phế vật, tiêu tiền nuôi các người có ích lợi gì?”
Nói xong, anh ta tức giận trách: “Họ Triệu, anh có bản lĩnh thì thả mẹ tôi ra!”
Triệu Đông nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ngụy đại thiếu, anh cũng không phải thiểu năng, nói chuyện đừng như trò trẻ con vậy, được không?”
Toàn bộ hành trình mẹ Ngụy thờ ơ lạnh nhạt, vốn vẫn chưa đặt người bảo vệ nhỏ họ Triệu này ở trong lòng.
Sau một phen giao chiến, lúc này mới phát hiện chỗ kinh ngạc của người này.
Con trai bên kia thủ đoạn đều xuất ra hết, hết lần này tới lần khác còn không chiếm được thượng phong.
Triệu Đông bên này nhìn như khắp nơi bị quản chế, nhưng luôn có thể điêu luyện
phản kích.
So sánh với nhau, ai mạnh ai yếu vừa xem liền biết!
Chẳng trách Tô Phỉ thà đắc tội Ngụy gia, cũng muốn chọn Triệu Đông này, quả thật cậu ta có chỗ đáng tiếp thu, tối thiểu không phải vô dụng như mới nhìn qua!
Ngay khi Ngụy Đông Minh không còn cách nào khác, mẹ Nguy đã lấy lại bình tĩnh.
Binh Vương Triệu ĐôngTác giả: Tây Trang Bạo ĐồTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên giường một mảnh lộn xộn, ở giữa một đóa hồng mai lại vô cùng đẹp. “Đừng khóc nữa!” Triệu Đông bị cô khóc có chút phiền lòng, đưa nữ chủ nhà say xỉn về nhà, kết quả bị đối phương đẩy mạnh, mẹ nó đây là chuyện gì? Tô Phỉ giống như cũng chấp nhận sự thật này, tiếng khóc dần dần ngừng lại: “Anh hung dữ cái gì?” Triệu Đông thở dài một cái: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. ” Tô Phỉ lau nước mắt: “Anh chịu trách nhiệm? Anh chịu trách nhiệm như thế nào?” Hai dòng nước mắt vốn nên trong suốt kia, lúc này lóe ra sắc bén làm cho người ta sợ hãi. Cô giữ trinh tiết được hơn hai mươi năm, thế nhưng vào đêm trước khi đính hôn đã bị bảo vệ của một tiểu khu lấy đi. Trong lòng muốn chết đều có, nhưng chết thì có thể giải quyết vấn đề gì? Triệu Đông nghiêm túc nói: “Bất cứ cách nào cô có thể nghĩ đến!” Tô Phỉ giễu cợt trả lời anh: “Bằng bất kỳ cách nào? Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô thị, tiền lương hàng tháng của anh cộng thêm tiền thưởng, cho dù không ăn không uống, ngay cả một thỏi son… Có chỗ dựa này, những người này ra tay không hề cố kỵ, cho dù xảy ra mạng người cũng sẽ không để ở trong lòng, nghĩ đến đôi tay đó dính máu không ít!Triệu Đông không nhanh không chậm, trở tay móc ra sau, giống như là có đôi mắt dài, chuẩn xác bao lấy nắm đấm của đối phương.Ngón tay gầu sắc bén, người bình thường bị trúng một cái, không thể thiếu k** r*n đau đớn.Mà lần này rơi vào trong tay Triệu Đông, lại gống như một đi không trở lại, không có nhấc lên một chút gợn sóng.Không đợi vệ sĩ kinh ngạc, cổ tay bị Triệu Đông giữ trong tay, trở tay chính là một lực kéo mạnh!“Rắc rắc” một tiếng giòn vang, cổ tay bẻ gãy tại chỗ, xương cốt trắng bằng mắt thường có thể thấy được!Vệ sĩ k** r*n thành tiếng, cả người đã bị Triệu Đông ném như bao cát.Một vệ sĩ khác không kịp phản ứng, bị anh đập ngã lăn ra đất!Lại nhấc chân, đá nghiêng một cái chuẩn xác, lại đạp bay một tên muốn đánh lén.Tất cả đều xảy ra bằng tốc độ ánh sáng, chờ Tô Phỉ phản ứng lại, ba vệ sĩ Ngụy gia lập tức ngã xuống đất!Mấy người còn lại không dám liều lĩnh, theo bản năng lui về phía sau vài bước.Mọi người hai mặt nhìn nhau, tôi hôm quanghe nói có người đại náo tiệc đính hôn Ngụy gia, hơn nữa toàn thân trở ra.Bọn họ vẫn chỉ coi những người ở đây đều là phế vật.Hiện giờ đối đầu với Triệu Đông, lúc này mới thực sự cảm nhận được vẻ áp lực vô hình kia.Khỏ giải quyết!Khó dây dưa!Cường hãn!Một quyền một cước không có quá nhiều động tác võ thuật đẹp mắt, thẳng thắn thoải mái, hoàn toàn là thủ đoạn cứng chọi cứng!Hơn nữa, đây còn là dưới tình hình thân thể anh bị khống chế, một tay bắt giữ con tin.Nhìn như sơ hở trăm chỗ, hết lần này tới lần khác làm cho người ta tìm không thấy chỗ hổng.Lòng nghĩ đến đây, có người trán đầy mồ hôi, thế cục vốn còn đứng thế thượng phong, trong khoảnh khắc đấu đã chuyển!Ngụy Đông Minh chửi ầm lên: “Một đám phế vật, tiêu tiền nuôi các người có ích lợi gì?”Nói xong, anh ta tức giận trách: “Họ Triệu, anh có bản lĩnh thì thả mẹ tôi ra!”Triệu Đông nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ngụy đại thiếu, anh cũng không phải thiểu năng, nói chuyện đừng như trò trẻ con vậy, được không?”Toàn bộ hành trình mẹ Ngụy thờ ơ lạnh nhạt, vốn vẫn chưa đặt người bảo vệ nhỏ họ Triệu này ở trong lòng.Sau một phen giao chiến, lúc này mới phát hiện chỗ kinh ngạc của người này.Con trai bên kia thủ đoạn đều xuất ra hết, hết lần này tới lần khác còn không chiếm được thượng phong.Triệu Đông bên này nhìn như khắp nơi bị quản chế, nhưng luôn có thể điêu luyệnphản kích.So sánh với nhau, ai mạnh ai yếu vừa xem liền biết!Chẳng trách Tô Phỉ thà đắc tội Ngụy gia, cũng muốn chọn Triệu Đông này, quả thật cậu ta có chỗ đáng tiếp thu, tối thiểu không phải vô dụng như mới nhìn qua!Ngay khi Ngụy Đông Minh không còn cách nào khác, mẹ Nguy đã lấy lại bình tĩnh.