“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt…
Chương 80
Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như ÝTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt… Dịch Phàm kinh ngạc mở miệng.“ôn tiểu thư muốn đi vào thành phố sao? Có chuyện gì sao?”Ôn Lương vươn tay kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ xuống trước khi nói tiếp:“Tôi phải đi làm. Tôi là nhân viên của Ôn thị. Tuần trước tôi đến Hà Lan tham gia triển lãm nghệ thuật nên xin nghỉ phép một tuần. Kỳ nghỉ giờ đã kết thúc.”Dịch Phàm nghiêm túc liếc nhìn cô rồi cau lông mày.“Ôn tiểu thư lên xe trước đi, ở đây không có taxi. Từ đây đếnthành phố hơn mười km, muốn đi taxi cũng phải năm km.”Ôn Lương sửng sốt “A”.“Vậy thì phải làm sao đây, tôi đi làm muộn mất rồi!”Dịch Phàm chỉ vào xe của mình.“Tôi đưa cô đi. Lên xe đi!”Ôn Lương sửng sốt một chút, sau đó nhìn Dịch Phàm cảm ơn:“Cảm ơn thư ký Dịch.”Mãi hôm nay cô mới phát hiện raDịch Phàm có chút khác với Phó Ngự Phong.Khi Dịch Phàm nhìn thấy cô lên xe, cậu nhanh chóng đi tới cửa sổ và bật điều hòa trong xe lên rất nhiều rồi mới cười nói hờ hững:“Ngài cứ quá lời, đây là việc tôi nên làm.”Tám giờ, sau nửa giờ, xe của Dịch Phàm đã đậu thành công trước cổng tập đoàn của ôn thị.Ôn Lương tháo dây an toàn, trịnh trọng cảm ơn Dịch Phàm:“Thư ký Dịch, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”Dịch Phàm vội vàng xua tay nói:“Ôn tiểu thư không cần khách sáo như vậy, nhưng biệt thự Nam Sơn quả thật là quá xa thành phố, đi làm cũng không thuận tiện, cô nên nói chuyện trước với chủ tịch rồi để ngài ấy cử xe chuyên dụng đến đón! ”Ôn Lương không chút do dự từ chối.“Không nên phiền phức như vậy. Đồ đạc của tôi đã ở biệt thự NamSơn rồi. Mấy ngày nay tôi ở căn hộ của chính mình. Khi nào ông nội đến thì tôi về lại.”Dịch Phàm trợn to hai mắt, trực giác cảm thấy không tốt.“Ôn tiểu thư, chuyện này không tốt… Nếu như ôn lão tiên sinh phát hiện cô đang nói dối ông ấy, vậy thi …”Ôn Lương thờ dài.“Không sao đâu, tôi sẽ bảo Phó Ngự Phong cố gắng giữ bí mật hết mức có thể.”Phó Ngự Phong không nói được nữa nên chỉ có thể im lặng gật đầu.Khi Ôn Lương xuống xe, cậu lập tức cầm điện thoại di động gọi cho Phó Ngự Phong.“Chủ tịch, tôi sai rồi!”Phó Ngự Phong vừa mới tỉnh ngủ. Tối hôm qua làm việc xem tài liệu là tối muộn, mới lên giường đã ba giờ sáng. Ngay khi vừa mở mắt ra, đã nhận được cuộc gọi từ Dịch Phàm.“Cậu lại làm cái gì?”Dịch Phàm bí mật liếc về hướng Ôn Lương rời đi, khóc rống lên.“Ôn tiểu thư nói rằng sau này cô ấy sẽ sống trong căn hộ của mình.”
Dịch Phàm kinh ngạc mở miệng.
“ôn tiểu thư muốn đi vào thành phố sao? Có chuyện gì sao?”
Ôn Lương vươn tay kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ xuống trước khi nói tiếp:
“Tôi phải đi làm. Tôi là nhân viên của Ôn thị. Tuần trước tôi đến Hà Lan tham gia triển lãm nghệ thuật nên xin nghỉ phép một tuần. Kỳ nghỉ giờ đã kết thúc.”
Dịch Phàm nghiêm túc liếc nhìn cô rồi cau lông mày.
“Ôn tiểu thư lên xe trước đi, ở đây không có taxi. Từ đây đến
thành phố hơn mười km, muốn đi taxi cũng phải năm km.”
Ôn Lương sửng sốt “A”.
“Vậy thì phải làm sao đây, tôi đi làm muộn mất rồi!”
Dịch Phàm chỉ vào xe của mình.
“Tôi đưa cô đi. Lên xe đi!”
Ôn Lương sửng sốt một chút, sau đó nhìn Dịch Phàm cảm ơn:
“Cảm ơn thư ký Dịch.”
Mãi hôm nay cô mới phát hiện ra
Dịch Phàm có chút khác với Phó Ngự Phong.
Khi Dịch Phàm nhìn thấy cô lên xe, cậu nhanh chóng đi tới cửa sổ và bật điều hòa trong xe lên rất nhiều rồi mới cười nói hờ hững:
“Ngài cứ quá lời, đây là việc tôi nên làm.”
Tám giờ, sau nửa giờ, xe của Dịch Phàm đã đậu thành công trước cổng tập đoàn của ôn thị.
Ôn Lương tháo dây an toàn, trịnh trọng cảm ơn Dịch Phàm:
“Thư ký Dịch, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”
Dịch Phàm vội vàng xua tay nói:
“Ôn tiểu thư không cần khách sáo như vậy, nhưng biệt thự Nam Sơn quả thật là quá xa thành phố, đi làm cũng không thuận tiện, cô nên nói chuyện trước với chủ tịch rồi để ngài ấy cử xe chuyên dụng đến đón! ”
Ôn Lương không chút do dự từ chối.
“Không nên phiền phức như vậy. Đồ đạc của tôi đã ở biệt thự Nam
Sơn rồi. Mấy ngày nay tôi ở căn hộ của chính mình. Khi nào ông nội đến thì tôi về lại.”
Dịch Phàm trợn to hai mắt, trực giác cảm thấy không tốt.
“Ôn tiểu thư, chuyện này không tốt… Nếu như ôn lão tiên sinh phát hiện cô đang nói dối ông ấy, vậy thi …”
Ôn Lương thờ dài.
“Không sao đâu, tôi sẽ bảo Phó Ngự Phong cố gắng giữ bí mật hết mức có thể.”
Phó Ngự Phong không nói được nữa nên chỉ có thể im lặng gật đầu.
Khi Ôn Lương xuống xe, cậu lập tức cầm điện thoại di động gọi cho Phó Ngự Phong.
“Chủ tịch, tôi sai rồi!”
Phó Ngự Phong vừa mới tỉnh ngủ. Tối hôm qua làm việc xem tài liệu là tối muộn, mới lên giường đã ba giờ sáng. Ngay khi vừa mở mắt ra, đã nhận được cuộc gọi từ Dịch Phàm.
“Cậu lại làm cái gì?”
Dịch Phàm bí mật liếc về hướng Ôn Lương rời đi, khóc rống lên.
“Ôn tiểu thư nói rằng sau này cô ấy sẽ sống trong căn hộ của mình.”
Kết Hôn Thay Thế: Được Chồng Như ÝTác giả: Ninh NinhTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Đau…đừng…cầu xin anh, buông tha cho tôi…” Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên từ phương Đông tràn vào phòng, Ôn Lương không nhịn được đưa tay lên chặn ánh nắng chói chang, sau đó mới từ từ tỉnh dậy. Đêm qua … rốt cuộc cô đã làm gì? Ôn Lương dừng lại suy nghĩ, vẻ mặt suy tư, nhìn cảnh vật lạ lẫm xung quanh, toàn thân chấn động, ký ức từ từ ùa về trong trí óc. Cô vô cùng hoảng sợ ngồi bật dậy trên giường, nhưng vì cơ thể đau nhức, cô kêu lên một tiếng đau đớn. Chi bằng quay về. Cử động của cô làm người bên cạnh phát ra tiếng “A” bất mãn, nhíu mày cau có vì bị quấy rầy giấc mơ đẹp. Ôn Lương nghe thấy tiếng liền ngơ ngác quay đầu lại,khi nhìn thấy người đàn ông trên giường, sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc, sợ hãi, hối hận … Đủ mọi loại cảm xúc phức tạp ập đến, cô hoảng loạnxoay người xuống giường, tay run rẩy nhặt quần áo vứt trên mặt đất. Cô mặc quần áo xong, quay đầu lại nhìn, người đàn ông trên giường vẫn chưa tỉnh dậy, với nét mày thanh tú khôi ngô,anh ta hẳn là mặt hàng tốt… Dịch Phàm kinh ngạc mở miệng.“ôn tiểu thư muốn đi vào thành phố sao? Có chuyện gì sao?”Ôn Lương vươn tay kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ xuống trước khi nói tiếp:“Tôi phải đi làm. Tôi là nhân viên của Ôn thị. Tuần trước tôi đến Hà Lan tham gia triển lãm nghệ thuật nên xin nghỉ phép một tuần. Kỳ nghỉ giờ đã kết thúc.”Dịch Phàm nghiêm túc liếc nhìn cô rồi cau lông mày.“Ôn tiểu thư lên xe trước đi, ở đây không có taxi. Từ đây đếnthành phố hơn mười km, muốn đi taxi cũng phải năm km.”Ôn Lương sửng sốt “A”.“Vậy thì phải làm sao đây, tôi đi làm muộn mất rồi!”Dịch Phàm chỉ vào xe của mình.“Tôi đưa cô đi. Lên xe đi!”Ôn Lương sửng sốt một chút, sau đó nhìn Dịch Phàm cảm ơn:“Cảm ơn thư ký Dịch.”Mãi hôm nay cô mới phát hiện raDịch Phàm có chút khác với Phó Ngự Phong.Khi Dịch Phàm nhìn thấy cô lên xe, cậu nhanh chóng đi tới cửa sổ và bật điều hòa trong xe lên rất nhiều rồi mới cười nói hờ hững:“Ngài cứ quá lời, đây là việc tôi nên làm.”Tám giờ, sau nửa giờ, xe của Dịch Phàm đã đậu thành công trước cổng tập đoàn của ôn thị.Ôn Lương tháo dây an toàn, trịnh trọng cảm ơn Dịch Phàm:“Thư ký Dịch, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”Dịch Phàm vội vàng xua tay nói:“Ôn tiểu thư không cần khách sáo như vậy, nhưng biệt thự Nam Sơn quả thật là quá xa thành phố, đi làm cũng không thuận tiện, cô nên nói chuyện trước với chủ tịch rồi để ngài ấy cử xe chuyên dụng đến đón! ”Ôn Lương không chút do dự từ chối.“Không nên phiền phức như vậy. Đồ đạc của tôi đã ở biệt thự NamSơn rồi. Mấy ngày nay tôi ở căn hộ của chính mình. Khi nào ông nội đến thì tôi về lại.”Dịch Phàm trợn to hai mắt, trực giác cảm thấy không tốt.“Ôn tiểu thư, chuyện này không tốt… Nếu như ôn lão tiên sinh phát hiện cô đang nói dối ông ấy, vậy thi …”Ôn Lương thờ dài.“Không sao đâu, tôi sẽ bảo Phó Ngự Phong cố gắng giữ bí mật hết mức có thể.”Phó Ngự Phong không nói được nữa nên chỉ có thể im lặng gật đầu.Khi Ôn Lương xuống xe, cậu lập tức cầm điện thoại di động gọi cho Phó Ngự Phong.“Chủ tịch, tôi sai rồi!”Phó Ngự Phong vừa mới tỉnh ngủ. Tối hôm qua làm việc xem tài liệu là tối muộn, mới lên giường đã ba giờ sáng. Ngay khi vừa mở mắt ra, đã nhận được cuộc gọi từ Dịch Phàm.“Cậu lại làm cái gì?”Dịch Phàm bí mật liếc về hướng Ôn Lương rời đi, khóc rống lên.“Ôn tiểu thư nói rằng sau này cô ấy sẽ sống trong căn hộ của mình.”