Lúc túi xách của Sở Sở bị một người từ ban công của lầu năm ném xuống,cô vừa mới đi theo chủ nhiệm lớp vào phòng giáo vụ làm xong thủ tục đăng kí nhập học. Trên vùng đất trống trước khu dạy học, sách vở cùng bài thi rơi lả tả trên mặt đất, cô thở hổn hển chạy tới khom lưng nhặt từng cái từng cái một lên. Thân ảnh ngốc nghếch cùng với động tác chậm chạp chọc cho cả đám nam sinh trên hành lang lầu năm đang xem náo nhiệt cười ầm lên từng đợt. Sở Sở không để ý bọn họ, cô đưa tay nâng gọng kính đen trên sống mũi lên, chuyên chú tìm kiếm cặp sách của mình, ngó nghiêng xung quanh tìm thật lâu, ngay cả nơi bồn hoa chỗ góc khuất hẻo lánh cũng tìm qua một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc cặp đâu. Giữa ánh nắng chói chang của mùa hè, xuyên qua từng ngọn cây, in bóng loang lỗ tán cây rậm rạp. Sở Sở đứng yên lặng dưới tàng cây trong chốc lát, không biết phải làm như thế nào mới được. Đúng lúc này, một quả bóng rỗ từ trên đỉnh đầu cô bay qua, vạch ra trong không gian một đường cung đẹp mắt…
Chương 30: Giết chết ai?
Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!Tác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc túi xách của Sở Sở bị một người từ ban công của lầu năm ném xuống,cô vừa mới đi theo chủ nhiệm lớp vào phòng giáo vụ làm xong thủ tục đăng kí nhập học. Trên vùng đất trống trước khu dạy học, sách vở cùng bài thi rơi lả tả trên mặt đất, cô thở hổn hển chạy tới khom lưng nhặt từng cái từng cái một lên. Thân ảnh ngốc nghếch cùng với động tác chậm chạp chọc cho cả đám nam sinh trên hành lang lầu năm đang xem náo nhiệt cười ầm lên từng đợt. Sở Sở không để ý bọn họ, cô đưa tay nâng gọng kính đen trên sống mũi lên, chuyên chú tìm kiếm cặp sách của mình, ngó nghiêng xung quanh tìm thật lâu, ngay cả nơi bồn hoa chỗ góc khuất hẻo lánh cũng tìm qua một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc cặp đâu. Giữa ánh nắng chói chang của mùa hè, xuyên qua từng ngọn cây, in bóng loang lỗ tán cây rậm rạp. Sở Sở đứng yên lặng dưới tàng cây trong chốc lát, không biết phải làm như thế nào mới được. Đúng lúc này, một quả bóng rỗ từ trên đỉnh đầu cô bay qua, vạch ra trong không gian một đường cung đẹp mắt… "Bệnh tâm thần, hử?" Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng lại nhàn nhạt với khuôn mặt không một biểu cảm."Đúng vậy đấy! Cậu ta không phải là..."Còn chưa nói xong, quả bóng rổ trong tay Lục Xuyên trực tiếp đập vào trên mặt Giang Trì, không chút lệch, vững vàng ngay trung tâm.Các bạn học nữ bên cạnh từ hò hét biến thành sợ hãi.Mà sức lực đánh bóng của Lục Xuyên không nhỏ, đập vỡ mắt kính bên trái của Giang Trì tan tành, Giang Trì che lấy mũi của mình, đau đến mức rống lên kêu gào, tự mình đứng dậy, trong mũi chảy đầy máu, lách tách rơi xuống đất, cả người thật sự rất thảm hại, chật vật.Lục Xuyên bỗng nhiên bạo phát đánh người làm cho bạn học xung quanh đang xem thi đấu sợ đến ngẩn người."Mày chơi bóng hay đánh người thế!"Mấy anh em của Giang Trì muốn vì hắn ta mà ra mặt.Nhưng Lục Xuyên không phải là người dễ trêu chọc, anh đi đến nhấc chân đạp một cước lên người Giang Trì khiến cậu ta lăn một vòng trên mặt đất, gầm lên một tiếng: "Nếu để cho tao nghe thấy cái miệng thối của mày nhắc đến hai chữ Kiều Sở, tao g**t ch*t mày."
"Bệnh tâm thần, hử?" Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng lại nhàn nhạt với khuôn mặt không một biểu cảm.
"Đúng vậy đấy! Cậu ta không phải là..."
Còn chưa nói xong, quả bóng rổ trong tay Lục Xuyên trực tiếp đập vào trên mặt Giang Trì, không chút lệch, vững vàng ngay trung tâm.
Các bạn học nữ bên cạnh từ hò hét biến thành sợ hãi.
Mà sức lực đánh bóng của Lục Xuyên không nhỏ, đập vỡ mắt kính bên trái của Giang Trì tan tành, Giang Trì che lấy mũi của mình, đau đến mức rống lên kêu gào, tự mình đứng dậy, trong mũi chảy đầy máu, lách tách rơi xuống đất, cả người thật sự rất thảm hại, chật vật.
Lục Xuyên bỗng nhiên bạo phát đánh người làm cho bạn học xung quanh đang xem thi đấu sợ đến ngẩn người.
"Mày chơi bóng hay đánh người thế!"
Mấy anh em của Giang Trì muốn vì hắn ta mà ra mặt.
Nhưng Lục Xuyên không phải là người dễ trêu chọc, anh đi đến nhấc chân đạp một cước lên người Giang Trì khiến cậu ta lăn một vòng trên mặt đất, gầm lên một tiếng: "Nếu để cho tao nghe thấy cái miệng thối của mày nhắc đến hai chữ Kiều Sở, tao g**t ch*t mày."
Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!Tác giả: Xuân Phong Lựu HỏaTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngLúc túi xách của Sở Sở bị một người từ ban công của lầu năm ném xuống,cô vừa mới đi theo chủ nhiệm lớp vào phòng giáo vụ làm xong thủ tục đăng kí nhập học. Trên vùng đất trống trước khu dạy học, sách vở cùng bài thi rơi lả tả trên mặt đất, cô thở hổn hển chạy tới khom lưng nhặt từng cái từng cái một lên. Thân ảnh ngốc nghếch cùng với động tác chậm chạp chọc cho cả đám nam sinh trên hành lang lầu năm đang xem náo nhiệt cười ầm lên từng đợt. Sở Sở không để ý bọn họ, cô đưa tay nâng gọng kính đen trên sống mũi lên, chuyên chú tìm kiếm cặp sách của mình, ngó nghiêng xung quanh tìm thật lâu, ngay cả nơi bồn hoa chỗ góc khuất hẻo lánh cũng tìm qua một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc cặp đâu. Giữa ánh nắng chói chang của mùa hè, xuyên qua từng ngọn cây, in bóng loang lỗ tán cây rậm rạp. Sở Sở đứng yên lặng dưới tàng cây trong chốc lát, không biết phải làm như thế nào mới được. Đúng lúc này, một quả bóng rỗ từ trên đỉnh đầu cô bay qua, vạch ra trong không gian một đường cung đẹp mắt… "Bệnh tâm thần, hử?" Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng lại nhàn nhạt với khuôn mặt không một biểu cảm."Đúng vậy đấy! Cậu ta không phải là..."Còn chưa nói xong, quả bóng rổ trong tay Lục Xuyên trực tiếp đập vào trên mặt Giang Trì, không chút lệch, vững vàng ngay trung tâm.Các bạn học nữ bên cạnh từ hò hét biến thành sợ hãi.Mà sức lực đánh bóng của Lục Xuyên không nhỏ, đập vỡ mắt kính bên trái của Giang Trì tan tành, Giang Trì che lấy mũi của mình, đau đến mức rống lên kêu gào, tự mình đứng dậy, trong mũi chảy đầy máu, lách tách rơi xuống đất, cả người thật sự rất thảm hại, chật vật.Lục Xuyên bỗng nhiên bạo phát đánh người làm cho bạn học xung quanh đang xem thi đấu sợ đến ngẩn người."Mày chơi bóng hay đánh người thế!"Mấy anh em của Giang Trì muốn vì hắn ta mà ra mặt.Nhưng Lục Xuyên không phải là người dễ trêu chọc, anh đi đến nhấc chân đạp một cước lên người Giang Trì khiến cậu ta lăn một vòng trên mặt đất, gầm lên một tiếng: "Nếu để cho tao nghe thấy cái miệng thối của mày nhắc đến hai chữ Kiều Sở, tao g**t ch*t mày."