Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…

Chương 19: Chương 19

Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Đường Thẩm Yên nét mặt lo lắng, căng thẳng nói với nàng:" Ân nhi! Có một sự thật mọi người phải nói cho con biết."Nàng nghiêng đầu, nhướng mày ánh mắt đầy sự thắc mắc hỏi bà:" Là chuyện gì vậy mẫu thân?"Đường Thẩm Yên hai tay nắm chặt lại, ấp úng nói:" Thật ra...!Thật ra con không phải là con ruột của chúng ta."Nàng trợn mắt nhìn mọi người đầy sự kinh ngạc, nàng không lầm chứ? Nàng trong lòng lo sợ, l**m môi của mình hỏi lại mẫu thân:" Mẫu thân! Người vừa nói gì vậy?"Mẫu thân của nàng, khó chịu mặt mày nhăn nhó cố rặn từng chữ nói với nàng:" Con không phải là con ruột của chúng ta, con được phụ thân con nhặt từ biên giới giữa Hán Chu và Tây Hạ."Nàng đứng bật dậy người đứng không vững nàng muốn ngã khụy xuống hai hàng lệ nàng chảy xuống, nàng lắc đầu ánh mắt cùng vẻ mặt đầy sự đau đớn, không tin nàng quay người bỏ chạy thật nhanh vừa chạy nàng vừa khóc không ngừng.Nàng đau khổ đi lang thang khắp nơi đến trời sáng, nàng thất thần vô hồn, A Tú cùng Vân Y tìm nàng khắp nơi nhìn thấy nàng về hai người liền vội chạy đến nét mặt lo lắng, Vân Y hỏi nàng:" Hoàng tẩu! Tẩu đã đi đâu vậy? Tẩu làm mọi người lo lắng lắm đó."Nàng vô hồn không chút phản ứng đi thẩn thờ như một người không hồn.Đang đi trên cầu nàng chạm mặt với Bạch Tiên Mai, ả ta thỉnh an nàng, nàng vẫn không hề ngó ngoài đến đi ngang qua ả ta.Bạch Tiên Mai cố tình tự làm mình ngã xuống hồ, nàng giật mình, hoảng hốt nhìn thấy ả ta không biết bơi nàng vội nhảy xuống cứu, Vân Y cùng A Tú chạy đến tìm cách giúp nàng, ở trên cung nữ của Bạch Tiên Mai la hét hoảng loạn đúng lúc chàng đi đến nghe tiếng kêu cứu chàng cùng Cố Vũ vội vã chạy lại.Kỳ Ân kéo Bạch Tiên Mai lên bờ, ả ta sặc nước ho liên tục chàng chạy đến nhìn thấy liền ân cần đỡ ả ta quan tâm, lo lắng cho ả hét to:" Mau! Mau mời Thái y."Chàng bế thốc ả ta đi về Vĩnh Ngọc cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu vội đi đến, cung nữ thân cận của ả ta Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng:" Không biết thai nhi của trắc phi có sao không nữa?"Nàng trừng mắt, ngạc nhiên sững sờ hỏi:" Cái thai? Cô ấy có thai sao?"Thái y bắt mạch kiểm tra cho ả ta xong thì hành lễ cung kính nói:" Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu! Điện hạ! Thai nhi trong bụng của trắc phi đã không còn nữa."Bạch Tiên Mai bật khóc, vẻ mặt uất ức nói với nàng:" Đại hoàng tử phi! Tại sao người lại có thể độc ác như vậy? Nếu người không đẩy ta xuống hồ thì con của ta đâu có mất."

Đường Thẩm Yên nét mặt lo lắng, căng thẳng nói với nàng:" Ân nhi! Có một sự thật mọi người phải nói cho con biết."

Nàng nghiêng đầu, nhướng mày ánh mắt đầy sự thắc mắc hỏi bà:

" Là chuyện gì vậy mẫu thân?"

Đường Thẩm Yên hai tay nắm chặt lại, ấp úng nói:

" Thật ra...!Thật ra con không phải là con ruột của chúng ta."

Nàng trợn mắt nhìn mọi người đầy sự kinh ngạc, nàng không lầm chứ? Nàng trong lòng lo sợ, l**m môi của mình hỏi lại mẫu thân:" Mẫu thân! Người vừa nói gì vậy?"

Mẫu thân của nàng, khó chịu mặt mày nhăn nhó cố rặn từng chữ nói với nàng:

" Con không phải là con ruột của chúng ta, con được phụ thân con nhặt từ biên giới giữa Hán Chu và Tây Hạ."

Nàng đứng bật dậy người đứng không vững nàng muốn ngã khụy xuống hai hàng lệ nàng chảy xuống, nàng lắc đầu ánh mắt cùng vẻ mặt đầy sự đau đớn, không tin nàng quay người bỏ chạy thật nhanh vừa chạy nàng vừa khóc không ngừng.

Nàng đau khổ đi lang thang khắp nơi đến trời sáng, nàng thất thần vô hồn, A Tú cùng Vân Y tìm nàng khắp nơi nhìn thấy nàng về hai người liền vội chạy đến nét mặt lo lắng, Vân Y hỏi nàng:

" Hoàng tẩu! Tẩu đã đi đâu vậy? Tẩu làm mọi người lo lắng lắm đó."

Nàng vô hồn không chút phản ứng đi thẩn thờ như một người không hồn.

Đang đi trên cầu nàng chạm mặt với Bạch Tiên Mai, ả ta thỉnh an nàng, nàng vẫn không hề ngó ngoài đến đi ngang qua ả ta.

Bạch Tiên Mai cố tình tự làm mình ngã xuống hồ, nàng giật mình, hoảng hốt nhìn thấy ả ta không biết bơi nàng vội nhảy xuống cứu, Vân Y cùng A Tú chạy đến tìm cách giúp nàng, ở trên cung nữ của Bạch Tiên Mai la hét hoảng loạn đúng lúc chàng đi đến nghe tiếng kêu cứu chàng cùng Cố Vũ vội vã chạy lại.

Kỳ Ân kéo Bạch Tiên Mai lên bờ, ả ta sặc nước ho liên tục chàng chạy đến nhìn thấy liền ân cần đỡ ả ta quan tâm, lo lắng cho ả hét to:" Mau! Mau mời Thái y."

Chàng bế thốc ả ta đi về Vĩnh Ngọc cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu vội đi đến, cung nữ thân cận của ả ta Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng:" Không biết thai nhi của trắc phi có sao không nữa?"

Nàng trừng mắt, ngạc nhiên sững sờ hỏi:" Cái thai? Cô ấy có thai sao?"

Thái y bắt mạch kiểm tra cho ả ta xong thì hành lễ cung kính nói:

" Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu! Điện hạ! Thai nhi trong bụng của trắc phi đã không còn nữa."

Bạch Tiên Mai bật khóc, vẻ mặt uất ức nói với nàng:" Đại hoàng tử phi! Tại sao người lại có thể độc ác như vậy? Nếu người không đẩy ta xuống hồ thì con của ta đâu có mất."

Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Đường Thẩm Yên nét mặt lo lắng, căng thẳng nói với nàng:" Ân nhi! Có một sự thật mọi người phải nói cho con biết."Nàng nghiêng đầu, nhướng mày ánh mắt đầy sự thắc mắc hỏi bà:" Là chuyện gì vậy mẫu thân?"Đường Thẩm Yên hai tay nắm chặt lại, ấp úng nói:" Thật ra...!Thật ra con không phải là con ruột của chúng ta."Nàng trợn mắt nhìn mọi người đầy sự kinh ngạc, nàng không lầm chứ? Nàng trong lòng lo sợ, l**m môi của mình hỏi lại mẫu thân:" Mẫu thân! Người vừa nói gì vậy?"Mẫu thân của nàng, khó chịu mặt mày nhăn nhó cố rặn từng chữ nói với nàng:" Con không phải là con ruột của chúng ta, con được phụ thân con nhặt từ biên giới giữa Hán Chu và Tây Hạ."Nàng đứng bật dậy người đứng không vững nàng muốn ngã khụy xuống hai hàng lệ nàng chảy xuống, nàng lắc đầu ánh mắt cùng vẻ mặt đầy sự đau đớn, không tin nàng quay người bỏ chạy thật nhanh vừa chạy nàng vừa khóc không ngừng.Nàng đau khổ đi lang thang khắp nơi đến trời sáng, nàng thất thần vô hồn, A Tú cùng Vân Y tìm nàng khắp nơi nhìn thấy nàng về hai người liền vội chạy đến nét mặt lo lắng, Vân Y hỏi nàng:" Hoàng tẩu! Tẩu đã đi đâu vậy? Tẩu làm mọi người lo lắng lắm đó."Nàng vô hồn không chút phản ứng đi thẩn thờ như một người không hồn.Đang đi trên cầu nàng chạm mặt với Bạch Tiên Mai, ả ta thỉnh an nàng, nàng vẫn không hề ngó ngoài đến đi ngang qua ả ta.Bạch Tiên Mai cố tình tự làm mình ngã xuống hồ, nàng giật mình, hoảng hốt nhìn thấy ả ta không biết bơi nàng vội nhảy xuống cứu, Vân Y cùng A Tú chạy đến tìm cách giúp nàng, ở trên cung nữ của Bạch Tiên Mai la hét hoảng loạn đúng lúc chàng đi đến nghe tiếng kêu cứu chàng cùng Cố Vũ vội vã chạy lại.Kỳ Ân kéo Bạch Tiên Mai lên bờ, ả ta sặc nước ho liên tục chàng chạy đến nhìn thấy liền ân cần đỡ ả ta quan tâm, lo lắng cho ả hét to:" Mau! Mau mời Thái y."Chàng bế thốc ả ta đi về Vĩnh Ngọc cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu vội đi đến, cung nữ thân cận của ả ta Thanh Thanh vẻ mặt lo lắng:" Không biết thai nhi của trắc phi có sao không nữa?"Nàng trừng mắt, ngạc nhiên sững sờ hỏi:" Cái thai? Cô ấy có thai sao?"Thái y bắt mạch kiểm tra cho ả ta xong thì hành lễ cung kính nói:" Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu! Điện hạ! Thai nhi trong bụng của trắc phi đã không còn nữa."Bạch Tiên Mai bật khóc, vẻ mặt uất ức nói với nàng:" Đại hoàng tử phi! Tại sao người lại có thể độc ác như vậy? Nếu người không đẩy ta xuống hồ thì con của ta đâu có mất."

Chương 19: Chương 19