Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…
Chương 39: Chương 39
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Nàng vội hỏi:" Vì sao?"A Tú liền đáp:" Sau khi người đến đây thì hoàng thượng đã lâm trọng bệnh nên không có ai quan tâm đến việc này, mấy ngày trước hoàng thượng đã băng hà truyền ngôi lại cho thái tử.Thái tử là người anh minh nên đã cho người đến đây với ý muốn là ngưng chiến muốn hai bên ký giao ban với nhau, từ nay không có chiến tranh.Còn về việc Tề Tự Khanh tố cáo người là do hắn tự ý đến đây."Nàng hiểu ra:" Thì ra là vậy, bảo sao ta cảm thấy kỳ lạ."Vân Y đập bàn tức giận:" Tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Tề Tự Khanh đó gây nên thật tức chết mà."Nàng vỗ vỗ bàn tay c*̉a Vân Y:" Muội đang mang thai, đừng nóng."Nàng ấp úng, hỏi hai người:" Bây giờ chàng ấy sao rồi?"Vân Y nhíu mày, trong lòng khó chịu hỏi nàng:" Bây giờ mà tẩu vẫn còn quan tâm đến huynh ấy sao?"Nàng im lặng không nói gì, vẻ mặt hiện lên một sự u buồn man mát, Vân Y chỉ biết thở dài nói cho nàng biết:" Muội nghe nói ngày mai phụ hoàng sẽ sắc phong thái tử cho huynh ấy."Nàng cười gượng, rồi nói:" Đúng rồi, ta có chuyện muốn với muội.Vân Y! Muội có muốn nói cho mọi người biết là muội đang mang thai không?"Vân Y lắc đầu đáp:" Không! Nếu như có người biết muội sợ sẽ có người làm hại đến đứa bé trong bụng muội."" Được! Bây giờ ta sẽ giúp muội, ta sẽ nói với sư phụ cho muội đến Tuyết Linh Sơn ở đến khi muội sinh đứa bé ra."Vân Y gật đầu, vui mừng:" Được! Đa tạ hoàng tẩu.""Vậy bây giờ ta phải quay trở về thôi.Tạm biệt."Sáng hôm sau, nàng đi đến Tuyết Linh Sơn mọi người thấy nhìn thấy nàng liền vui mừng đi đến:" Cửu sư muội! Muội về rồi sao?"Nàng cười rồi hỏi mọi người:" Sư phụ ở bên trong sao?"Mọi người nhìn nàng gật đầu nhướng mày, nàng vui vẻ đi vào bên trong, sư phụ nàng biết nàng đến rồi nhưng vẫn tỏa vẻ không biết gì, nàng từ từ đi đến, nhẹ nhàng muốn hù làm sư phụ nàng giật mình:" Hù..."Sư phụ nàng vẫn điềm tĩnh, cười nhẹ, nàng giận dỗi, nũng nịu, chu môi:" Sư phụ đã biết là đồ nhi đến rồi đúng không?"Ngọc Cao Tuấn bật cười, ánh mắt vô c*̀ng dịu dàng, ôn nhu hỏi nàng:" Con đoán xem là sư phụ có biết không? Sao đây, hôm nay con đến đây là có chuyện gì?"Nàng cười tít mắt, khoác tay vào tay c*̉a Ngọc Cao Tuấn rồi dựa vào vai sư phụ mình:" Chỉ có sư phụ hiểu con nhất.Sư phụ! Đồ nhi muốn xin người cho Vân Y ở Tuyết Linh Sơn một thời gian bởi vì.."Nàng chưa kịp nói hết thì sư phụ nàng đã nói:" Bởi vì Vân Y công chúa muốn tránh không để mọi người biết đến cô ấy mang thai đúng không?"" Quả nhiên là sư phụ chuyện gì người c*̃ng biết.Vậy...Có được không sư phụ?"
Nàng vội hỏi:" Vì sao?"
A Tú liền đáp:" Sau khi người đến đây thì hoàng thượng đã lâm trọng bệnh nên không có ai quan tâm đến việc này, mấy ngày trước hoàng thượng đã băng hà truyền ngôi lại cho thái tử.
Thái tử là người anh minh nên đã cho người đến đây với ý muốn là ngưng chiến muốn hai bên ký giao ban với nhau, từ nay không có chiến tranh.
Còn về việc Tề Tự Khanh tố cáo người là do hắn tự ý đến đây."
Nàng hiểu ra:" Thì ra là vậy, bảo sao ta cảm thấy kỳ lạ."
Vân Y đập bàn tức giận:" Tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Tề Tự Khanh đó gây nên thật tức chết mà."
Nàng vỗ vỗ bàn tay c*̉a Vân Y:" Muội đang mang thai, đừng nóng."
Nàng ấp úng, hỏi hai người:" Bây giờ chàng ấy sao rồi?"
Vân Y nhíu mày, trong lòng khó chịu hỏi nàng:" Bây giờ mà tẩu vẫn còn quan tâm đến huynh ấy sao?"
Nàng im lặng không nói gì, vẻ mặt hiện lên một sự u buồn man mát, Vân Y chỉ biết thở dài nói cho nàng biết:" Muội nghe nói ngày mai phụ hoàng sẽ sắc phong thái tử cho huynh ấy."
Nàng cười gượng, rồi nói:" Đúng rồi, ta có chuyện muốn với muội.
Vân Y! Muội có muốn nói cho mọi người biết là muội đang mang thai không?"
Vân Y lắc đầu đáp:" Không! Nếu như có người biết muội sợ sẽ có người làm hại đến đứa bé trong bụng muội."
" Được! Bây giờ ta sẽ giúp muội, ta sẽ nói với sư phụ cho muội đến Tuyết Linh Sơn ở đến khi muội sinh đứa bé ra."
Vân Y gật đầu, vui mừng:" Được! Đa tạ hoàng tẩu."
"Vậy bây giờ ta phải quay trở về thôi.
Tạm biệt."
Sáng hôm sau, nàng đi đến Tuyết Linh Sơn mọi người thấy nhìn thấy nàng liền vui mừng đi đến:" Cửu sư muội! Muội về rồi sao?"
Nàng cười rồi hỏi mọi người:" Sư phụ ở bên trong sao?"
Mọi người nhìn nàng gật đầu nhướng mày, nàng vui vẻ đi vào bên trong, sư phụ nàng biết nàng đến rồi nhưng vẫn tỏa vẻ không biết gì, nàng từ từ đi đến, nhẹ nhàng muốn hù làm sư phụ nàng giật mình:" Hù..."
Sư phụ nàng vẫn điềm tĩnh, cười nhẹ, nàng giận dỗi, nũng nịu, chu môi:" Sư phụ đã biết là đồ nhi đến rồi đúng không?"
Ngọc Cao Tuấn bật cười, ánh mắt vô c*̀ng dịu dàng, ôn nhu hỏi nàng:" Con đoán xem là sư phụ có biết không? Sao đây, hôm nay con đến đây là có chuyện gì?"
Nàng cười tít mắt, khoác tay vào tay c*̉a Ngọc Cao Tuấn rồi dựa vào vai sư phụ mình:" Chỉ có sư phụ hiểu con nhất.
Sư phụ! Đồ nhi muốn xin người cho Vân Y ở Tuyết Linh Sơn một thời gian bởi vì.."
Nàng chưa kịp nói hết thì sư phụ nàng đã nói:" Bởi vì Vân Y công chúa muốn tránh không để mọi người biết đến cô ấy mang thai đúng không?"
" Quả nhiên là sư phụ chuyện gì người c*̃ng biết.
Vậy...Có được không sư phụ?"
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Nàng vội hỏi:" Vì sao?"A Tú liền đáp:" Sau khi người đến đây thì hoàng thượng đã lâm trọng bệnh nên không có ai quan tâm đến việc này, mấy ngày trước hoàng thượng đã băng hà truyền ngôi lại cho thái tử.Thái tử là người anh minh nên đã cho người đến đây với ý muốn là ngưng chiến muốn hai bên ký giao ban với nhau, từ nay không có chiến tranh.Còn về việc Tề Tự Khanh tố cáo người là do hắn tự ý đến đây."Nàng hiểu ra:" Thì ra là vậy, bảo sao ta cảm thấy kỳ lạ."Vân Y đập bàn tức giận:" Tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Tề Tự Khanh đó gây nên thật tức chết mà."Nàng vỗ vỗ bàn tay c*̉a Vân Y:" Muội đang mang thai, đừng nóng."Nàng ấp úng, hỏi hai người:" Bây giờ chàng ấy sao rồi?"Vân Y nhíu mày, trong lòng khó chịu hỏi nàng:" Bây giờ mà tẩu vẫn còn quan tâm đến huynh ấy sao?"Nàng im lặng không nói gì, vẻ mặt hiện lên một sự u buồn man mát, Vân Y chỉ biết thở dài nói cho nàng biết:" Muội nghe nói ngày mai phụ hoàng sẽ sắc phong thái tử cho huynh ấy."Nàng cười gượng, rồi nói:" Đúng rồi, ta có chuyện muốn với muội.Vân Y! Muội có muốn nói cho mọi người biết là muội đang mang thai không?"Vân Y lắc đầu đáp:" Không! Nếu như có người biết muội sợ sẽ có người làm hại đến đứa bé trong bụng muội."" Được! Bây giờ ta sẽ giúp muội, ta sẽ nói với sư phụ cho muội đến Tuyết Linh Sơn ở đến khi muội sinh đứa bé ra."Vân Y gật đầu, vui mừng:" Được! Đa tạ hoàng tẩu.""Vậy bây giờ ta phải quay trở về thôi.Tạm biệt."Sáng hôm sau, nàng đi đến Tuyết Linh Sơn mọi người thấy nhìn thấy nàng liền vui mừng đi đến:" Cửu sư muội! Muội về rồi sao?"Nàng cười rồi hỏi mọi người:" Sư phụ ở bên trong sao?"Mọi người nhìn nàng gật đầu nhướng mày, nàng vui vẻ đi vào bên trong, sư phụ nàng biết nàng đến rồi nhưng vẫn tỏa vẻ không biết gì, nàng từ từ đi đến, nhẹ nhàng muốn hù làm sư phụ nàng giật mình:" Hù..."Sư phụ nàng vẫn điềm tĩnh, cười nhẹ, nàng giận dỗi, nũng nịu, chu môi:" Sư phụ đã biết là đồ nhi đến rồi đúng không?"Ngọc Cao Tuấn bật cười, ánh mắt vô c*̀ng dịu dàng, ôn nhu hỏi nàng:" Con đoán xem là sư phụ có biết không? Sao đây, hôm nay con đến đây là có chuyện gì?"Nàng cười tít mắt, khoác tay vào tay c*̉a Ngọc Cao Tuấn rồi dựa vào vai sư phụ mình:" Chỉ có sư phụ hiểu con nhất.Sư phụ! Đồ nhi muốn xin người cho Vân Y ở Tuyết Linh Sơn một thời gian bởi vì.."Nàng chưa kịp nói hết thì sư phụ nàng đã nói:" Bởi vì Vân Y công chúa muốn tránh không để mọi người biết đến cô ấy mang thai đúng không?"" Quả nhiên là sư phụ chuyện gì người c*̃ng biết.Vậy...Có được không sư phụ?"