Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…

Chương 41: Chương 41

Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Ngày hôm sau, Du Lan đến hoàng cung gặp hoàng thượng và mọi người, Vân Y đi đến, hoàng thượng nhìn nàng gương mặt vặn vẹo hỏi:" Vân Y! Những gì con nói ngày hôm qua là thật sao?"Vân Y lãnh đạm đáp:" Tất nhiên là thật rồi."Du Lan gương mặt lạnh lùng nói:" Vậy bây giờ hoàng thượng có thể để thần đưa công chúa đi được không?"Hoàng thượng gật đầu liên tục:" Được! Được chứ.Vân Y! Con nhớ chăm sóc tốt bản thân."Hoàng hậu đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng:" Vân Y! Mẫu hậu luôn chờ con, con hãy cố gắng tịnh tâm lại quay trở về với mọi người."Chàng cười khổ nói với muội muội c*̉a mình:" Tất cả mọi người sẽ đợi muội quay trở về."Nàng không nói gì quay người đi c*̀ng với Du Lan, đến Tuyết Linh Sơn tất cả mọi người vui vẻ chào đón nàng, bát đệ tử Thi Giai c*̀ng với Du Lan dẫn nàng đến phòng c*̉a mình, Thi Giai vui vẻ nói:" Vân Y công chúa! Người cứ ở đây dưỡng thai cho tốt nếu người cần cái gì thì cứ nói với chúng tôi."Vân Y cười nhẹ nói với hai người:" Hai tỷ đừng gọi muội là công chúa hai tỷ là sư tỷ c*̉a hoàng tẩu hai tỷ cứ gọi muội là Vân Y đi."Hai người mỉm cười gật đầu đồng thanh gọi:" Vân Y!"Vân Y vui vẻ mỉm cười, Du Lan nói với nàng:" Đến giờ bọn ta phải đi luyện kiếm rồi muội cứ nghỉ ngơi đi."Vân Y gật đầu, Du Lan c*̀ng Thi Giai rời đi.Hoàng cung Hán Chu"Phụ hoàng! Mẫu hậu! Con nghe nói hai người sắp di phục xuất tuần?" Nàng vui vẻ đi đến.Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng:" Đúng vậy! Nhưng con phải ở lại hoàng cung con đang mang thai không tiện đi di phục."Nàng nghe thế liền tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt khẩn cầu, mong chờ nũng nịu:"Mẫu hậu! Người nỡ để con ở lại một mình sao? Phụ hoàng! Người cho con đi đi mà."Nàng dùng ánh mắt đó nhìn sang các vị hoàng huynh c*̉a mình, các hoàng huynh c*̉a nàng liền tránh ánh mắt đó c*̉a nàng, Hoàng quý phi nhìn thấy nàng như thế liền không đành lòng, cầu xin giúp nàng:" Hoàng thượng! Tỷ tỷ! Hai người hãy để công chúa đi c*̀ng chúng ta đi chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho công chúa mà."Các hoàng huynh c*̉a nàng c*̃ng cầu xin giúp nàng:" Đúng đó phụ hoàng, mẫu hậu hãy cho muội ấy đi c*̀ng chúng ta đi."Hoàng thượng c*̀ng hoàng hậu nhìn nhau thở dài, hoàng thượng gật đầu nói:" Thôi được rồi, con hãy về chuẩn bị đi ngày mai chúng ta đi rồi đó."Nàng vui mừng, chạy đến ôm phụ hoàng c*̉a mình rồi ôm hoàng hậu rồi đến hoàng quý phi cuối c*̀ng là ôm các hoàng huynh c*̉a nàng.

Ngày hôm sau, Du Lan đến hoàng cung gặp hoàng thượng và mọi người, Vân Y đi đến, hoàng thượng nhìn nàng gương mặt vặn vẹo hỏi:" Vân Y! Những gì con nói ngày hôm qua là thật sao?"

Vân Y lãnh đạm đáp:" Tất nhiên là thật rồi.

"

Du Lan gương mặt lạnh lùng nói:" Vậy bây giờ hoàng thượng có thể để thần đưa công chúa đi được không?"

Hoàng thượng gật đầu liên tục:" Được! Được chứ.

Vân Y! Con nhớ chăm sóc tốt bản thân.

"

Hoàng hậu đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng:" Vân Y! Mẫu hậu luôn chờ con, con hãy cố gắng tịnh tâm lại quay trở về với mọi người.

"

Chàng cười khổ nói với muội muội c*̉a mình:" Tất cả mọi người sẽ đợi muội quay trở về.

"

Nàng không nói gì quay người đi c*̀ng với Du Lan, đến Tuyết Linh Sơn tất cả mọi người vui vẻ chào đón nàng, bát đệ tử Thi Giai c*̀ng với Du Lan dẫn nàng đến phòng c*̉a mình, Thi Giai vui vẻ nói:

" Vân Y công chúa! Người cứ ở đây dưỡng thai cho tốt nếu người cần cái gì thì cứ nói với chúng tôi.

"

Vân Y cười nhẹ nói với hai người:" Hai tỷ đừng gọi muội là công chúa hai tỷ là sư tỷ c*̉a hoàng tẩu hai tỷ cứ gọi muội là Vân Y đi.

"

Hai người mỉm cười gật đầu đồng thanh gọi:" Vân Y!"

Vân Y vui vẻ mỉm cười, Du Lan nói với nàng:" Đến giờ bọn ta phải đi luyện kiếm rồi muội cứ nghỉ ngơi đi.

"

Vân Y gật đầu, Du Lan c*̀ng Thi Giai rời đi.

Hoàng cung Hán Chu

"Phụ hoàng! Mẫu hậu! Con nghe nói hai người sắp di phục xuất tuần?" Nàng vui vẻ đi đến.

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng:" Đúng vậy! Nhưng con phải ở lại hoàng cung con đang mang thai không tiện đi di phục.

"

Nàng nghe thế liền tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt khẩn cầu, mong chờ nũng nịu:

"Mẫu hậu! Người nỡ để con ở lại một mình sao? Phụ hoàng! Người cho con đi đi mà.

"

Nàng dùng ánh mắt đó nhìn sang các vị hoàng huynh c*̉a mình, các hoàng huynh c*̉a nàng liền tránh ánh mắt đó c*̉a nàng, Hoàng quý phi nhìn thấy nàng như thế liền không đành lòng, cầu xin giúp nàng:" Hoàng thượng! Tỷ tỷ! Hai người hãy để công chúa đi c*̀ng chúng ta đi chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho công chúa mà.

"

Các hoàng huynh c*̉a nàng c*̃ng cầu xin giúp nàng:" Đúng đó phụ hoàng, mẫu hậu hãy cho muội ấy đi c*̀ng chúng ta đi.

"

Hoàng thượng c*̀ng hoàng hậu nhìn nhau thở dài, hoàng thượng gật đầu nói:

" Thôi được rồi, con hãy về chuẩn bị đi ngày mai chúng ta đi rồi đó.

"

Nàng vui mừng, chạy đến ôm phụ hoàng c*̉a mình rồi ôm hoàng hậu rồi đến hoàng quý phi cuối c*̀ng là ôm các hoàng huynh c*̉a nàng.

Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Ngày hôm sau, Du Lan đến hoàng cung gặp hoàng thượng và mọi người, Vân Y đi đến, hoàng thượng nhìn nàng gương mặt vặn vẹo hỏi:" Vân Y! Những gì con nói ngày hôm qua là thật sao?"Vân Y lãnh đạm đáp:" Tất nhiên là thật rồi."Du Lan gương mặt lạnh lùng nói:" Vậy bây giờ hoàng thượng có thể để thần đưa công chúa đi được không?"Hoàng thượng gật đầu liên tục:" Được! Được chứ.Vân Y! Con nhớ chăm sóc tốt bản thân."Hoàng hậu đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng:" Vân Y! Mẫu hậu luôn chờ con, con hãy cố gắng tịnh tâm lại quay trở về với mọi người."Chàng cười khổ nói với muội muội c*̉a mình:" Tất cả mọi người sẽ đợi muội quay trở về."Nàng không nói gì quay người đi c*̀ng với Du Lan, đến Tuyết Linh Sơn tất cả mọi người vui vẻ chào đón nàng, bát đệ tử Thi Giai c*̀ng với Du Lan dẫn nàng đến phòng c*̉a mình, Thi Giai vui vẻ nói:" Vân Y công chúa! Người cứ ở đây dưỡng thai cho tốt nếu người cần cái gì thì cứ nói với chúng tôi."Vân Y cười nhẹ nói với hai người:" Hai tỷ đừng gọi muội là công chúa hai tỷ là sư tỷ c*̉a hoàng tẩu hai tỷ cứ gọi muội là Vân Y đi."Hai người mỉm cười gật đầu đồng thanh gọi:" Vân Y!"Vân Y vui vẻ mỉm cười, Du Lan nói với nàng:" Đến giờ bọn ta phải đi luyện kiếm rồi muội cứ nghỉ ngơi đi."Vân Y gật đầu, Du Lan c*̀ng Thi Giai rời đi.Hoàng cung Hán Chu"Phụ hoàng! Mẫu hậu! Con nghe nói hai người sắp di phục xuất tuần?" Nàng vui vẻ đi đến.Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng:" Đúng vậy! Nhưng con phải ở lại hoàng cung con đang mang thai không tiện đi di phục."Nàng nghe thế liền tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt khẩn cầu, mong chờ nũng nịu:"Mẫu hậu! Người nỡ để con ở lại một mình sao? Phụ hoàng! Người cho con đi đi mà."Nàng dùng ánh mắt đó nhìn sang các vị hoàng huynh c*̉a mình, các hoàng huynh c*̉a nàng liền tránh ánh mắt đó c*̉a nàng, Hoàng quý phi nhìn thấy nàng như thế liền không đành lòng, cầu xin giúp nàng:" Hoàng thượng! Tỷ tỷ! Hai người hãy để công chúa đi c*̀ng chúng ta đi chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho công chúa mà."Các hoàng huynh c*̉a nàng c*̃ng cầu xin giúp nàng:" Đúng đó phụ hoàng, mẫu hậu hãy cho muội ấy đi c*̀ng chúng ta đi."Hoàng thượng c*̀ng hoàng hậu nhìn nhau thở dài, hoàng thượng gật đầu nói:" Thôi được rồi, con hãy về chuẩn bị đi ngày mai chúng ta đi rồi đó."Nàng vui mừng, chạy đến ôm phụ hoàng c*̉a mình rồi ôm hoàng hậu rồi đến hoàng quý phi cuối c*̀ng là ôm các hoàng huynh c*̉a nàng.

Chương 41: Chương 41