Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…
Chương 43: Chương 43
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Hoàng cung Bắc LươngChàng ngồi trong thư phòng ngắm tranh vẽ chân dung nàng mà chàng tự vẽ, tay chàng sờ bức tranh, cười khổ nhớ về những ngày tháng ở bên cạnh nàng, nhớ về những ký ức đẹp đẽ ấy tim chàng lại đau thắt.Cố Vũ nhìn thấy chàng buồn như vậy c*̃ng trong lòng c*̃ng buồn theo, bên ngoài nhìn thấy A Tú Cố Vũ liền chặn nàng lại:" Đã khuya như vậy rồi, cô còn đi đâu vậy?"A Tú lườm Cố Vũ, đáp:" Tôi đi đâu thì kệ tôi liên quan gì đến huynh?"Cố Vũ xụ mặt buồn bã:" A Tú! Có phải bây giờ cô đang rất nhớ đại hoàng tử phi không?"" Tôi nhớ hay không thì liên quan gì đến huynh?"" Tại ta thấy cô không có buồn, đau khổ lâu chỉ một thời gian sau khi đại hoàng tử phi chết cô liền trở lại vui vẻ như là không có chuyện gì xảy ra nên ta mới hỏi vậy, giống như đại hoàng tử phi không hề chết vậy?"Nghe Cố Vũ nói thế, A Tú chột dạ, lời nói trở nên lắp bắp:" Cái gì mà không chết chứ? Người đã chết rồi là do điện hạ c*̉a huynh hại chết đó.Còn về việc ta có đau buồn hay không là chuyện c*̉a ta chẵng lẽ tôi đau buồn phải thể hiện rõ ra cho các người thấy sao?"Cố Vũ mặt mày nhăn nhó nói:" Không phải ý ta là từ khi đại hoàng tử phi ra đi điện hạ đã đau buồn rất nhiều, điện hạ lúc nào c*̃ng uống rượu nhốt mình trong phòng, còn không thì người lại ngồi ngắm bức tranh vẽ đại hoàng tử phi suốt không ăn uống gì cả.Điện hạ thật sự rất yêu đại hoàng tử phi."A Tú bĩu môi, bật cười khinh bỉ vẻ mặt khó chịu:" Dù đại hoàng tử c*̉a huynh có yêu tiểu thư tôi như thế nào thì tiểu thư c*̉a tôi c*̃ng đã không còn.Còn chuyện gì không? Nếu không còn thì tôi đi đây."Cố Vũ bước vào thư phòng:" Điện hạ! Trời đã khuya người hãy đi nghỉ đi, người là Thái tử sau này người chính là hoàng đế c*̉a Bắc Lương này người phải giữ gìn sức khỏe.Điện hạ! Thuộc hạ muốn hỏi người một chuyện."Chàng như một tảng băng ngàn năm:" Chuyện gì?"" Điện hạ! Người thật sự không muốn lập chính phi nữa sao? Người mà sao này trở thành hoàng hậu?"Chàng lắc đầu nhìn vào bức tranh vẽ nàng cười khổ:" Ta đã có chính phi rồi tại sao phải lập nữa chứ?"" Nhưng đại hoàng tử phi đã không còn."" Nàng ấy không còn thì đã sao? Cho dù sao này ta có lên làm hoàng đế thì ngôi vị hoàng hậu đó vẫn là c*̉a nàng ấy không có ai xứng đáng ngồi lên ngôi vị ấy ngoài nàng ấy.Cho nên nàng đã không còn thì ngôi vị hoàng hậu ấy sẽ để trống đến khi ta không còn làm hoàng đế."Cố Vũ hết cách với điện hạ c*̉a mình, chỉ đành im lặng đứng c*̀ng chàng.
Hoàng cung Bắc Lương
Chàng ngồi trong thư phòng ngắm tranh vẽ chân dung nàng mà chàng tự vẽ, tay chàng sờ bức tranh, cười khổ nhớ về những ngày tháng ở bên cạnh nàng, nhớ về những ký ức đẹp đẽ ấy tim chàng lại đau thắt.
Cố Vũ nhìn thấy chàng buồn như vậy c*̃ng trong lòng c*̃ng buồn theo, bên ngoài nhìn thấy A Tú Cố Vũ liền chặn nàng lại:
" Đã khuya như vậy rồi, cô còn đi đâu vậy?"
A Tú lườm Cố Vũ, đáp:" Tôi đi đâu thì kệ tôi liên quan gì đến huynh?"
Cố Vũ xụ mặt buồn bã:" A Tú! Có phải bây giờ cô đang rất nhớ đại hoàng tử phi không?"
" Tôi nhớ hay không thì liên quan gì đến huynh?"
" Tại ta thấy cô không có buồn, đau khổ lâu chỉ một thời gian sau khi đại hoàng tử phi chết cô liền trở lại vui vẻ như là không có chuyện gì xảy ra nên ta mới hỏi vậy, giống như đại hoàng tử phi không hề chết vậy?"
Nghe Cố Vũ nói thế, A Tú chột dạ, lời nói trở nên lắp bắp:" Cái gì mà không chết chứ? Người đã chết rồi là do điện hạ c*̉a huynh hại chết đó.
Còn về việc ta có đau buồn hay không là chuyện c*̉a ta chẵng lẽ tôi đau buồn phải thể hiện rõ ra cho các người thấy sao?"
Cố Vũ mặt mày nhăn nhó nói:" Không phải ý ta là từ khi đại hoàng tử phi ra đi điện hạ đã đau buồn rất nhiều, điện hạ lúc nào c*̃ng uống rượu nhốt mình trong phòng, còn không thì người lại ngồi ngắm bức tranh vẽ đại hoàng tử phi suốt không ăn uống gì cả.
Điện hạ thật sự rất yêu đại hoàng tử phi."
A Tú bĩu môi, bật cười khinh bỉ vẻ mặt khó chịu:" Dù đại hoàng tử c*̉a huynh có yêu tiểu thư tôi như thế nào thì tiểu thư c*̉a tôi c*̃ng đã không còn.
Còn chuyện gì không? Nếu không còn thì tôi đi đây."
Cố Vũ bước vào thư phòng:" Điện hạ! Trời đã khuya người hãy đi nghỉ đi, người là Thái tử sau này người chính là hoàng đế c*̉a Bắc Lương này người phải giữ gìn sức khỏe.
Điện hạ! Thuộc hạ muốn hỏi người một chuyện."
Chàng như một tảng băng ngàn năm:" Chuyện gì?"
" Điện hạ! Người thật sự không muốn lập chính phi nữa sao? Người mà sao này trở thành hoàng hậu?"
Chàng lắc đầu nhìn vào bức tranh vẽ nàng cười khổ:" Ta đã có chính phi rồi tại sao phải lập nữa chứ?"
" Nhưng đại hoàng tử phi đã không còn."
" Nàng ấy không còn thì đã sao? Cho dù sao này ta có lên làm hoàng đế thì ngôi vị hoàng hậu đó vẫn là c*̉a nàng ấy không có ai xứng đáng ngồi lên ngôi vị ấy ngoài nàng ấy.
Cho nên nàng đã không còn thì ngôi vị hoàng hậu ấy sẽ để trống đến khi ta không còn làm hoàng đế."
Cố Vũ hết cách với điện hạ c*̉a mình, chỉ đành im lặng đứng c*̀ng chàng.
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Hoàng cung Bắc LươngChàng ngồi trong thư phòng ngắm tranh vẽ chân dung nàng mà chàng tự vẽ, tay chàng sờ bức tranh, cười khổ nhớ về những ngày tháng ở bên cạnh nàng, nhớ về những ký ức đẹp đẽ ấy tim chàng lại đau thắt.Cố Vũ nhìn thấy chàng buồn như vậy c*̃ng trong lòng c*̃ng buồn theo, bên ngoài nhìn thấy A Tú Cố Vũ liền chặn nàng lại:" Đã khuya như vậy rồi, cô còn đi đâu vậy?"A Tú lườm Cố Vũ, đáp:" Tôi đi đâu thì kệ tôi liên quan gì đến huynh?"Cố Vũ xụ mặt buồn bã:" A Tú! Có phải bây giờ cô đang rất nhớ đại hoàng tử phi không?"" Tôi nhớ hay không thì liên quan gì đến huynh?"" Tại ta thấy cô không có buồn, đau khổ lâu chỉ một thời gian sau khi đại hoàng tử phi chết cô liền trở lại vui vẻ như là không có chuyện gì xảy ra nên ta mới hỏi vậy, giống như đại hoàng tử phi không hề chết vậy?"Nghe Cố Vũ nói thế, A Tú chột dạ, lời nói trở nên lắp bắp:" Cái gì mà không chết chứ? Người đã chết rồi là do điện hạ c*̉a huynh hại chết đó.Còn về việc ta có đau buồn hay không là chuyện c*̉a ta chẵng lẽ tôi đau buồn phải thể hiện rõ ra cho các người thấy sao?"Cố Vũ mặt mày nhăn nhó nói:" Không phải ý ta là từ khi đại hoàng tử phi ra đi điện hạ đã đau buồn rất nhiều, điện hạ lúc nào c*̃ng uống rượu nhốt mình trong phòng, còn không thì người lại ngồi ngắm bức tranh vẽ đại hoàng tử phi suốt không ăn uống gì cả.Điện hạ thật sự rất yêu đại hoàng tử phi."A Tú bĩu môi, bật cười khinh bỉ vẻ mặt khó chịu:" Dù đại hoàng tử c*̉a huynh có yêu tiểu thư tôi như thế nào thì tiểu thư c*̉a tôi c*̃ng đã không còn.Còn chuyện gì không? Nếu không còn thì tôi đi đây."Cố Vũ bước vào thư phòng:" Điện hạ! Trời đã khuya người hãy đi nghỉ đi, người là Thái tử sau này người chính là hoàng đế c*̉a Bắc Lương này người phải giữ gìn sức khỏe.Điện hạ! Thuộc hạ muốn hỏi người một chuyện."Chàng như một tảng băng ngàn năm:" Chuyện gì?"" Điện hạ! Người thật sự không muốn lập chính phi nữa sao? Người mà sao này trở thành hoàng hậu?"Chàng lắc đầu nhìn vào bức tranh vẽ nàng cười khổ:" Ta đã có chính phi rồi tại sao phải lập nữa chứ?"" Nhưng đại hoàng tử phi đã không còn."" Nàng ấy không còn thì đã sao? Cho dù sao này ta có lên làm hoàng đế thì ngôi vị hoàng hậu đó vẫn là c*̉a nàng ấy không có ai xứng đáng ngồi lên ngôi vị ấy ngoài nàng ấy.Cho nên nàng đã không còn thì ngôi vị hoàng hậu ấy sẽ để trống đến khi ta không còn làm hoàng đế."Cố Vũ hết cách với điện hạ c*̉a mình, chỉ đành im lặng đứng c*̀ng chàng.