Tây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm…
Chương 49: Chương 49
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Hơn mười ngày ở Tuyết Linh Sơn, nàng thu xếp quay về hoàng cung, vừa về đến hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng các hoàng tử đã ráo riết, vui mừng hỏi nàng, hoàng hậu nét mặt mừng rỡ, ánh mắt mong đợi:"Cháu trai c*̉a ta đâu?"Kỳ Ân bật cười khi nhìn thấy mọi người mong đợi, quay quanh nàng hỏi cực kỳ vui vẻ:" Con để tiểu Hàn Thần ở lại Tuyết Linh Sơn nơi đó có linh khí rất tốt mọi người ở đó chăm sóc tiểu Hàn Thần rất tốt với lại con cảm thấy sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra con sợ ảnh hưởng đến tiểu Hàn Thần nên con sẽ để nó ở lại đó một thời gian, mọi người yên tâm con sẽ dẫn mọi người đến đó thăm tiểu Hàn Thần thường xuyên."Mọi người vui vẻ gật đầu đồng ý với nàng, nàng quay trở về Uyển Thấu cung Tiểu Hồng, Khải Lâm nhìn thấy nàng trở về liền mừng rỡ chạy ra đón nàng:"Công chúa! Cuối c*̀ng người c*̃ng trở về rồi nô tỳ rất nhớ người."Nàng mỉm cười véo nhẹ mặt c*̉a Tiểu Hồng:"Ta c*̃ng rất nhớ ngươi."Nàng bước vào trong nằm suy tư một lúc rồi chợp mắt ngủ, khi nàng thức dậy đã là buổi chiều, nàng dẫn hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng các hoàng tử đi đến Tuyết Linh Sơn thăm con c*̉a mình, nhưng họ lại không được vào trong nàng chỉ đành bế con ra ngoài cho họ, hoàng thượng bế lấy tiểu Hàn Thần nâng niu, hạnh phúc:" Cháu c*̉a trẫm! Thật đáng yêu.Ôi nó cười với trẫm kìa."Hoàng hậu không kiềm lòng được nữa giành bế với hoàng thượng:"Đến thần thiếp, đến thần thiếp bế."Hoàng thượng bật cười đưa cho hoàng hậu bế, hoàng hậu bế lấy cháu c*̉a mình ánh mắt đầy sự yêu thương cưng chiều:"Ôi cháu c*̉a ta đáng yêu quá đi."Các hoàng tử tay chân ngứa ngáy, rất muốn được bế lắm rồi, Kỳ Ân nhìn thấy các hoàng huynh c*̉a mình như thế không nhịn được mà bật cười nói với mẫu hậu c*̉a mình:"Mẫu hậu! Người để cho các huynh ấy bế đi con thấy các huynh ấy mong mỏi lắm rồi."Các vị hoàng tử trong lòng và ngoài mặt đều đa tạ Kỳ Ân rất nhiều khi hiểu được tiếng lòng c*̉a họ, hoàng hậu bật cười đưa cho Tư Đồ Vô Kỵ bế, Tư Đồ Vô Kỵ nâng niu, cưng chiều đùa giỡn với tiểu Hàn Thần, Tư Đồ Hiên giành lấy đòi bế Tư Đồ Vô Kỵ vẻ mặt có chút giận dỗi đưa cho Tư Đồ Hiên bế, chàng bế lấy miệng cười đến mang tai:" À đúng rồi! Uyển Nhi! Muội đã đặc tên cho tiểu bảo bối chưa?"Tất cả ánh mắt dồn về phía nàng, nàng khẽ gật đầu, mỉm cười đáp:"Sư phụ muội đã đích thân đặt cho tiểu bảo bối đó.Tiểu bảo bối tên là Hàn Thần."Hoàng thượng khẽ gật gù hài lòng với cái tên, Tư Đồ Cảnh Dạ nựng mặt c*̉a tiểu Hàn Thần, cưng tiểu Hàn Thần vô c*̀ng:"Tiểu Hàn Thần! Tiểu Hàn Thần! Con thật dễ thương.Uyển Nhi! Hay là đợi tiểu Hàn Thần khoảng một hai tuổi muội để cho huynh nuôi tiểu Hàn Thần nha."Tư Đồ Vô Kỵ trừng mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Dạ:"Nếu muốn nuôi tiểu Hàn Thần thì huynh mới là người nuôi mới đúng chứ?""Không phải! Là đệ! Là đệ!" Các hoàng tử khác c*̃ng lên tiếng tranh nhau nuôi tiểu Hàn Thần nhìn cảnh cãi nhau sôi nổi chỉ vì dành nuôi tiều Hàn Thần làm cho hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng nàng và các đệ tử ở Tuyết Linh Sơn bật cười không ngừng.
Hơn mười ngày ở Tuyết Linh Sơn, nàng thu xếp quay về hoàng cung, vừa về đến hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng các hoàng tử đã ráo riết, vui mừng hỏi nàng, hoàng hậu nét mặt mừng rỡ, ánh mắt mong đợi:"Cháu trai c*̉a ta đâu?"
Kỳ Ân bật cười khi nhìn thấy mọi người mong đợi, quay quanh nàng hỏi cực kỳ vui vẻ:" Con để tiểu Hàn Thần ở lại Tuyết Linh Sơn nơi đó có linh khí rất tốt mọi người ở đó chăm sóc tiểu Hàn Thần rất tốt với lại con cảm thấy sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra con sợ ảnh hưởng đến tiểu Hàn Thần nên con sẽ để nó ở lại đó một thời gian, mọi người yên tâm con sẽ dẫn mọi người đến đó thăm tiểu Hàn Thần thường xuyên.
"
Mọi người vui vẻ gật đầu đồng ý với nàng, nàng quay trở về Uyển Thấu cung Tiểu Hồng, Khải Lâm nhìn thấy nàng trở về liền mừng rỡ chạy ra đón nàng:"Công chúa! Cuối c*̀ng người c*̃ng trở về rồi nô tỳ rất nhớ người.
"
Nàng mỉm cười véo nhẹ mặt c*̉a Tiểu Hồng:"Ta c*̃ng rất nhớ ngươi.
"
Nàng bước vào trong nằm suy tư một lúc rồi chợp mắt ngủ, khi nàng thức dậy đã là buổi chiều, nàng dẫn hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng các hoàng tử đi đến Tuyết Linh Sơn thăm con c*̉a mình, nhưng họ lại không được vào trong nàng chỉ đành bế con ra ngoài cho họ, hoàng thượng bế lấy tiểu Hàn Thần nâng niu, hạnh phúc:" Cháu c*̉a trẫm! Thật đáng yêu.
Ôi nó cười với trẫm kìa.
"
Hoàng hậu không kiềm lòng được nữa giành bế với hoàng thượng:"Đến thần thiếp, đến thần thiếp bế.
"
Hoàng thượng bật cười đưa cho hoàng hậu bế, hoàng hậu bế lấy cháu c*̉a mình ánh mắt đầy sự yêu thương cưng chiều:"Ôi cháu c*̉a ta đáng yêu quá đi.
"
Các hoàng tử tay chân ngứa ngáy, rất muốn được bế lắm rồi, Kỳ Ân nhìn thấy các hoàng huynh c*̉a mình như thế không nhịn được mà bật cười nói với mẫu hậu c*̉a mình:"Mẫu hậu! Người để cho các huynh ấy bế đi con thấy các huynh ấy mong mỏi lắm rồi.
"
Các vị hoàng tử trong lòng và ngoài mặt đều đa tạ Kỳ Ân rất nhiều khi hiểu được tiếng lòng c*̉a họ, hoàng hậu bật cười đưa cho Tư Đồ Vô Kỵ bế, Tư Đồ Vô Kỵ nâng niu, cưng chiều đùa giỡn với tiểu Hàn Thần, Tư Đồ Hiên giành lấy đòi bế Tư Đồ Vô Kỵ vẻ mặt có chút giận dỗi đưa cho Tư Đồ Hiên bế, chàng bế lấy miệng cười đến mang tai:" À đúng rồi! Uyển Nhi! Muội đã đặc tên cho tiểu bảo bối chưa?"
Tất cả ánh mắt dồn về phía nàng, nàng khẽ gật đầu, mỉm cười đáp:"Sư phụ muội đã đích thân đặt cho tiểu bảo bối đó.
Tiểu bảo bối tên là Hàn Thần.
"
Hoàng thượng khẽ gật gù hài lòng với cái tên, Tư Đồ Cảnh Dạ nựng mặt c*̉a tiểu Hàn Thần, cưng tiểu Hàn Thần vô c*̀ng:"Tiểu Hàn Thần! Tiểu Hàn Thần! Con thật dễ thương.
Uyển Nhi! Hay là đợi tiểu Hàn Thần khoảng một hai tuổi muội để cho huynh nuôi tiểu Hàn Thần nha.
"
Tư Đồ Vô Kỵ trừng mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Dạ:"Nếu muốn nuôi tiểu Hàn Thần thì huynh mới là người nuôi mới đúng chứ?"
"Không phải! Là đệ! Là đệ!" Các hoàng tử khác c*̃ng lên tiếng tranh nhau nuôi tiểu Hàn Thần nhìn cảnh cãi nhau sôi nổi chỉ vì dành nuôi tiều Hàn Thần làm cho hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng nàng và các đệ tử ở Tuyết Linh Sơn bật cười không ngừng.
Sủng Thê Tận Trời, Hoàng Hậu Đã Trở VềTác giả: Heo Nghiện Trà SữaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTây Hạ Quốc, Thành Trấn. " Tiểu thư! Tiểu thư! Người hãy mặc áo choàng vào đi trời đang rất lạnh đó, chẳng may người bị nhiễm phong hàn lão gia và phu nhân nhất định sẽ mắng chết muội đó." - Giọng nói đáng yêu nhưng hiện lên sự lo lắng của nha hoàn A Tú. " Ta biết rồi. Ta sẽ mặc ngay muội đừng cằn nhằn nữa." - Giọng nói trong trẻo đầy sự tinh nghịch của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng khoác áo choàng màu đỏ trên tay cầm cây sáo có tên là Vĩ Âm thiếu nữ ấy chính là nàng Diệp Kỳ Ân. " Phía trước có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tập trung đông như vậy? A Tú chúng ta hãy qua bên đó xem đi." A Tú gật đầu cùng nàng đến phía trước xem. Đến đó nàng cùng A Tú mới được biết có tên công tử cưỡi ngựa đụng vào một bà lão bán rau mà còn hống hách muốn bỏ đi. Kỳ Ân nhìn thấy hắn định đánh bà lão ấy liền ra mặt kéo tay hắn lại rồi đánh vào mặt hắn thật mạnh, hắn ngỡ ngàng, choáng váng, trừng trừng mắt nhìn nàng quát lớn: " Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?" Nàng nhếch môi mỉm… Hơn mười ngày ở Tuyết Linh Sơn, nàng thu xếp quay về hoàng cung, vừa về đến hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng các hoàng tử đã ráo riết, vui mừng hỏi nàng, hoàng hậu nét mặt mừng rỡ, ánh mắt mong đợi:"Cháu trai c*̉a ta đâu?"Kỳ Ân bật cười khi nhìn thấy mọi người mong đợi, quay quanh nàng hỏi cực kỳ vui vẻ:" Con để tiểu Hàn Thần ở lại Tuyết Linh Sơn nơi đó có linh khí rất tốt mọi người ở đó chăm sóc tiểu Hàn Thần rất tốt với lại con cảm thấy sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra con sợ ảnh hưởng đến tiểu Hàn Thần nên con sẽ để nó ở lại đó một thời gian, mọi người yên tâm con sẽ dẫn mọi người đến đó thăm tiểu Hàn Thần thường xuyên."Mọi người vui vẻ gật đầu đồng ý với nàng, nàng quay trở về Uyển Thấu cung Tiểu Hồng, Khải Lâm nhìn thấy nàng trở về liền mừng rỡ chạy ra đón nàng:"Công chúa! Cuối c*̀ng người c*̃ng trở về rồi nô tỳ rất nhớ người."Nàng mỉm cười véo nhẹ mặt c*̉a Tiểu Hồng:"Ta c*̃ng rất nhớ ngươi."Nàng bước vào trong nằm suy tư một lúc rồi chợp mắt ngủ, khi nàng thức dậy đã là buổi chiều, nàng dẫn hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng các hoàng tử đi đến Tuyết Linh Sơn thăm con c*̉a mình, nhưng họ lại không được vào trong nàng chỉ đành bế con ra ngoài cho họ, hoàng thượng bế lấy tiểu Hàn Thần nâng niu, hạnh phúc:" Cháu c*̉a trẫm! Thật đáng yêu.Ôi nó cười với trẫm kìa."Hoàng hậu không kiềm lòng được nữa giành bế với hoàng thượng:"Đến thần thiếp, đến thần thiếp bế."Hoàng thượng bật cười đưa cho hoàng hậu bế, hoàng hậu bế lấy cháu c*̉a mình ánh mắt đầy sự yêu thương cưng chiều:"Ôi cháu c*̉a ta đáng yêu quá đi."Các hoàng tử tay chân ngứa ngáy, rất muốn được bế lắm rồi, Kỳ Ân nhìn thấy các hoàng huynh c*̉a mình như thế không nhịn được mà bật cười nói với mẫu hậu c*̉a mình:"Mẫu hậu! Người để cho các huynh ấy bế đi con thấy các huynh ấy mong mỏi lắm rồi."Các vị hoàng tử trong lòng và ngoài mặt đều đa tạ Kỳ Ân rất nhiều khi hiểu được tiếng lòng c*̉a họ, hoàng hậu bật cười đưa cho Tư Đồ Vô Kỵ bế, Tư Đồ Vô Kỵ nâng niu, cưng chiều đùa giỡn với tiểu Hàn Thần, Tư Đồ Hiên giành lấy đòi bế Tư Đồ Vô Kỵ vẻ mặt có chút giận dỗi đưa cho Tư Đồ Hiên bế, chàng bế lấy miệng cười đến mang tai:" À đúng rồi! Uyển Nhi! Muội đã đặc tên cho tiểu bảo bối chưa?"Tất cả ánh mắt dồn về phía nàng, nàng khẽ gật đầu, mỉm cười đáp:"Sư phụ muội đã đích thân đặt cho tiểu bảo bối đó.Tiểu bảo bối tên là Hàn Thần."Hoàng thượng khẽ gật gù hài lòng với cái tên, Tư Đồ Cảnh Dạ nựng mặt c*̉a tiểu Hàn Thần, cưng tiểu Hàn Thần vô c*̀ng:"Tiểu Hàn Thần! Tiểu Hàn Thần! Con thật dễ thương.Uyển Nhi! Hay là đợi tiểu Hàn Thần khoảng một hai tuổi muội để cho huynh nuôi tiểu Hàn Thần nha."Tư Đồ Vô Kỵ trừng mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Dạ:"Nếu muốn nuôi tiểu Hàn Thần thì huynh mới là người nuôi mới đúng chứ?""Không phải! Là đệ! Là đệ!" Các hoàng tử khác c*̃ng lên tiếng tranh nhau nuôi tiểu Hàn Thần nhìn cảnh cãi nhau sôi nổi chỉ vì dành nuôi tiều Hàn Thần làm cho hoàng thượng, hoàng hậu c*̀ng nàng và các đệ tử ở Tuyết Linh Sơn bật cười không ngừng.