Sau khi bị bóc lột ở công ty ba tháng, hôm nay viên chức nhỏ vừa được thăng lên làm nhân viên chính thức. Hôm nay cũng là ngày thứ một trăm trộm ngắm đàn anh, viên chức nhỏ lấy hết can đảm, toàn thân cứng đờ đến nỗi cùng tay cùng chân mà đi đến trước mặt anh. Vốn dĩ là định “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên” để tiếp tục giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng anh, ấy vậy mà bởi vì quá mức căng thẳng, mới đầu viên chức nhỏ còn có thể nhỏ nhẹ mà gọi “Đàn anh” một câu, đợi đến lúc đàn anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, viên chức nhỏ đã căng thẳng đến mức vô thức nâng cao giọng: “Hôm nay em được thăng lên làm nhân viên chính thức!” Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía viên chức nhỏ, xấu hổ đến nỗi viên chức nhỏ chỉ muốn chui luôn vào gầm bàn của đàn anh. Đàn anh cong cong khóe miệng mà nhìn cậu. “Đàn anh, anh có thể cho em số điện thoại được không? Có việc thì em mới tìm anh.” Viên chức nhỏ gãi gãi ót, ngượng ngùng nói. Nói xong lại cảm thấy hối hận vì sao mình lại phải thêm cái vế sau kia làm gì…
Chương 18
Viên Chức Nhỏ Và Đàn AnhTác giả: Sái ThácTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngSau khi bị bóc lột ở công ty ba tháng, hôm nay viên chức nhỏ vừa được thăng lên làm nhân viên chính thức. Hôm nay cũng là ngày thứ một trăm trộm ngắm đàn anh, viên chức nhỏ lấy hết can đảm, toàn thân cứng đờ đến nỗi cùng tay cùng chân mà đi đến trước mặt anh. Vốn dĩ là định “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên” để tiếp tục giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng anh, ấy vậy mà bởi vì quá mức căng thẳng, mới đầu viên chức nhỏ còn có thể nhỏ nhẹ mà gọi “Đàn anh” một câu, đợi đến lúc đàn anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, viên chức nhỏ đã căng thẳng đến mức vô thức nâng cao giọng: “Hôm nay em được thăng lên làm nhân viên chính thức!” Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía viên chức nhỏ, xấu hổ đến nỗi viên chức nhỏ chỉ muốn chui luôn vào gầm bàn của đàn anh. Đàn anh cong cong khóe miệng mà nhìn cậu. “Đàn anh, anh có thể cho em số điện thoại được không? Có việc thì em mới tìm anh.” Viên chức nhỏ gãi gãi ót, ngượng ngùng nói. Nói xong lại cảm thấy hối hận vì sao mình lại phải thêm cái vế sau kia làm gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau là chủ nhật, viên chức nhỏ đọc được tin nhắn của đàn anh, có chút hoài nghi nhân sinh. Đàn anh là con trai tổng giám đốc, vậy đàn anh chính là phú nhị đại. Nhưng mỗi lần tổng giám đốc tới thị sát đều chưa từng nói chuyện với đàn anh, không lẽ đàn anh là con trai vợ cả, sau đó lại bị tiểu tam mang con riêng nghênh ngang vào nhà, thế là đàn anh liền bị đày đến phòng của mình làm một viên chức nhỏ đấy chứ.Viên chức nhỏ càng não bổ càng cảm thấy đàn anh đáng thương, thậm chí đã não bổ ra một màn đàn anh bởi vì khi còn nhỏ ăn không đủ no cho nên bây giờ mới có thể nấu ăn ngon như thế.– Đàn anh: Trưa nay em có rảnh không?– Trần Chử: Em có có có!– Đàn anh: Hôm nay có muốn tới chơi với Đại Hắc, Tiểu Bạch không?– Trần Chử: Có ạ, em cũng nhớ chúng nó lắm.– Đàn anh: Ừ, không cần nghiêm túc như lần trước đâu, tùy ý một chút là được rồi.– Trần Chử: Vâng ạaa.Viên chức nhỏ tuy rằng không mặc com-lê như lần trước, nhưng cũng đào bới khắp cả cái tủ quần áo, thử vài bộ rồi mới quyết định được nên mặc gì để đến nhà đàn anh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau là chủ nhật, viên chức nhỏ đọc được tin nhắn của đàn anh, có chút hoài nghi nhân sinh. Đàn anh là con trai tổng giám đốc, vậy đàn anh chính là phú nhị đại. Nhưng mỗi lần tổng giám đốc tới thị sát đều chưa từng nói chuyện với đàn anh, không lẽ đàn anh là con trai vợ cả, sau đó lại bị tiểu tam mang con riêng nghênh ngang vào nhà, thế là đàn anh liền bị đày đến phòng của mình làm một viên chức nhỏ đấy chứ.
Viên chức nhỏ càng não bổ càng cảm thấy đàn anh đáng thương, thậm chí đã não bổ ra một màn đàn anh bởi vì khi còn nhỏ ăn không đủ no cho nên bây giờ mới có thể nấu ăn ngon như thế.
– Đàn anh: Trưa nay em có rảnh không?
– Trần Chử: Em có có có!
– Đàn anh: Hôm nay có muốn tới chơi với Đại Hắc, Tiểu Bạch không?
– Trần Chử: Có ạ, em cũng nhớ chúng nó lắm.
– Đàn anh: Ừ, không cần nghiêm túc như lần trước đâu, tùy ý một chút là được rồi.
– Trần Chử: Vâng ạaa.
Viên chức nhỏ tuy rằng không mặc com-lê như lần trước, nhưng cũng đào bới khắp cả cái tủ quần áo, thử vài bộ rồi mới quyết định được nên mặc gì để đến nhà đàn anh.
Viên Chức Nhỏ Và Đàn AnhTác giả: Sái ThácTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngSau khi bị bóc lột ở công ty ba tháng, hôm nay viên chức nhỏ vừa được thăng lên làm nhân viên chính thức. Hôm nay cũng là ngày thứ một trăm trộm ngắm đàn anh, viên chức nhỏ lấy hết can đảm, toàn thân cứng đờ đến nỗi cùng tay cùng chân mà đi đến trước mặt anh. Vốn dĩ là định “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên” để tiếp tục giữ hình tượng tốt đẹp trong lòng anh, ấy vậy mà bởi vì quá mức căng thẳng, mới đầu viên chức nhỏ còn có thể nhỏ nhẹ mà gọi “Đàn anh” một câu, đợi đến lúc đàn anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, viên chức nhỏ đã căng thẳng đến mức vô thức nâng cao giọng: “Hôm nay em được thăng lên làm nhân viên chính thức!” Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía viên chức nhỏ, xấu hổ đến nỗi viên chức nhỏ chỉ muốn chui luôn vào gầm bàn của đàn anh. Đàn anh cong cong khóe miệng mà nhìn cậu. “Đàn anh, anh có thể cho em số điện thoại được không? Có việc thì em mới tìm anh.” Viên chức nhỏ gãi gãi ót, ngượng ngùng nói. Nói xong lại cảm thấy hối hận vì sao mình lại phải thêm cái vế sau kia làm gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau là chủ nhật, viên chức nhỏ đọc được tin nhắn của đàn anh, có chút hoài nghi nhân sinh. Đàn anh là con trai tổng giám đốc, vậy đàn anh chính là phú nhị đại. Nhưng mỗi lần tổng giám đốc tới thị sát đều chưa từng nói chuyện với đàn anh, không lẽ đàn anh là con trai vợ cả, sau đó lại bị tiểu tam mang con riêng nghênh ngang vào nhà, thế là đàn anh liền bị đày đến phòng của mình làm một viên chức nhỏ đấy chứ.Viên chức nhỏ càng não bổ càng cảm thấy đàn anh đáng thương, thậm chí đã não bổ ra một màn đàn anh bởi vì khi còn nhỏ ăn không đủ no cho nên bây giờ mới có thể nấu ăn ngon như thế.– Đàn anh: Trưa nay em có rảnh không?– Trần Chử: Em có có có!– Đàn anh: Hôm nay có muốn tới chơi với Đại Hắc, Tiểu Bạch không?– Trần Chử: Có ạ, em cũng nhớ chúng nó lắm.– Đàn anh: Ừ, không cần nghiêm túc như lần trước đâu, tùy ý một chút là được rồi.– Trần Chử: Vâng ạaa.Viên chức nhỏ tuy rằng không mặc com-lê như lần trước, nhưng cũng đào bới khắp cả cái tủ quần áo, thử vài bộ rồi mới quyết định được nên mặc gì để đến nhà đàn anh.