Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…
Chương 98: C98: Học để trở thành bậc thầy
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Mà hiệu trưởng cùng hai thầy thì ở trong phòng làm việc hoặc đứng hoặc ngồi, yên lặng nhìn xem cô làm bài thi.Giang Miên Miên lúc vừa mới bắt đầu đã bị ba ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú lên người, trong lòng cảm thấy khá là luống cuống.Dù sao đời trước cô là học tra, đã bao giờ được các giáo viên coi trọng như lúc này đâu.Nhưng đến khi cô bắt đầu bài thi, dần dần cũng chậm rãi tập trung trở lại, tất cả những gì bên ngoài bài thi đều bị cô để sang một bên.Cô nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, chăm chú xem từng câu hỏi trong đề, lúc làm bài, hạ bút trôi chảy, thong dong tự tin, đã có mấy phần bộ dáng của học bá.Đương nhiên tất cả những điều này, Giang Miên Miên cũng không hay biết.Hệ thống nhìn thấy biểu hiện của cô, cảm thấy hết sức vui mừng, mình cuối cùng đem một nhóc học tra đưa lên được con đường học bá rồi.Hiệu trưởng cùng hai thầy nhìn thấy bộ dáng chuyên chú này của Giang Miên Miên, cũng âm thầm tán thưởng trong lòng, hiển nhiên là hết sức hài lòng đối với cô.Qua khoảng tầm hơn nửa tiếng, Giang Miên Miên ngừng bút: "Em làm xong rồi ạ."Môn Toán thì dễ chấm điểm, Lưu Văn rất nhanh đã chấm điểm xong, đưa bút, một trăm điểm màu đỏ tươi được viết tại đầu tập bài thi.Ánh mắt thầy Lưu Văn lúc này nhìn Giang Miên Miên càng thêm nóng bỏng.Các bài trong đề này đều là hơi lệch sang khó một chút, Giang Miên Miên không chỉ làm đúng hết cả bài, mà thời gian làm bài chỉ dùng bốn hơn mươi phút!Điều này có ý nghĩa gì?Có nghĩa là những bài toán này đối với cô mà nói, là quá mức đơn giản, ngay cả để cô suy nghĩ nhiều thêm một chút đều không cần thiết.Mạnh Vệ Quốc chấm bài cần nhiều thời gian hơn một chút, hơn nữa còn cẩn thận xem lại hai lần bài văn Giang Miên Miên viết, nhưng sau đó cũng không chút do dự cho một trăm điểm.Hơn nữa còn không keo kiệt tán dương: "Bài văn làm nhanh này của trò Giang Miên Miên viết rất tốt, tuổi còn nhỏ, không chỉ có chữ viết đẹp, hơn nữa lại rất có tài văn chương."Giang Miên Miên nghe thầy khích lệ, mừng thầm trong lòng, viết văn đánh max điểm, thật sự là không uổng phí mình bình thường tại hệ thống bên trong nhìn những văn chương hoạ từ kia.Hiệu trưởng nghe được đánh giá này, cầm bài lên nhìn kỹ một lần bài văn, cũng hài lòng gật gật đầu: "Không tệ, học trò Giang Miên Miên, cố gắng của em, thầy cô đều thấy được! Em thông minh như vậy, còn biết cố gắng tự học như thế, chúng ta rất vui mừng, các thầy quyết định xây dựng và áp dụng một lộ trình học tập cá nhân cho riêng em.""Lộ trình học riêng?" Tim của Giang Miên Miên đập hẫng một nhịp, cô có dự cảm xấu.Mình có phải chơi trội quá hay không vậy? Cô không muốn bị áp dụng một lộ trình học cá nhân, bây giờ đổi ý còn kịp không?Nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi hỏi: "Hiệu trưởng, thầy nói lộ trình học cá nhân là dạng gì ạ?""Thì là sau này em cứ dựa theo cách thức của bản thân để học tập, có chỗ nào trong bài không hiểu, cứ việc đi tìm thầy Lưu và thầy Mạnh. Chúng ta sẽ tìm cho em thêm một số kiến thức tiêu biểu và trên sách học không có." Hiệu trưởng giải thích.Giang Miên Miên nghe được mình sẽ phải đối mặt với lộ trình học cá nhân, tâm trạng sống mà không còn gì lưu luyến nói: "À, cảm ơn hiệu trưởng, em thật sự thấy rất vui mừng."Hiệu trưởng sờ lên đầu của cô, vẻ mặt hiền lành nói: "Không cần quá vui mừng, đây đều là chúng ta phải làm."Giang Miên Miên muốn khóc mà không ra nước mắt, rất muốn lay mạnh bả vai của hiệu trưởng lớn tiếng hỏi ông: Con mắt nào của thầy nhìn thấy em đang vui vẻ? Hả?Nhưng cô chỉ có thể bi phẫn trong lòng, lễ phép nhìn ba người: "Hiệu trưởng, thầy Lưu, thầy Mạnh, nếu không có chuyện gì, em xin phép về phòng học trước ạ."Cô sợ ở đây thêm nữa, cô sẽ thực sự phải khóc lên mất.Sau khi rời văn phòng, Giang Miên Miên liền vò đầu bứt tai, ở trong lòng im lặng gào thét!A a a a!Nếu biết trước như vậy thì cô đã kéo dài thêm mấy ngày rồi mới nói cho các thầy!
Mà hiệu trưởng cùng hai thầy thì ở trong phòng làm việc hoặc đứng hoặc ngồi, yên lặng nhìn xem cô làm bài thi.
Giang Miên Miên lúc vừa mới bắt đầu đã bị ba ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú lên người, trong lòng cảm thấy khá là luống cuống.
Dù sao đời trước cô là học tra, đã bao giờ được các giáo viên coi trọng như lúc này đâu.
Nhưng đến khi cô bắt đầu bài thi, dần dần cũng chậm rãi tập trung trở lại, tất cả những gì bên ngoài bài thi đều bị cô để sang một bên.
Cô nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, chăm chú xem từng câu hỏi trong đề, lúc làm bài, hạ bút trôi chảy, thong dong tự tin, đã có mấy phần bộ dáng của học bá.
Đương nhiên tất cả những điều này, Giang Miên Miên cũng không hay biết.
Hệ thống nhìn thấy biểu hiện của cô, cảm thấy hết sức vui mừng, mình cuối cùng đem một nhóc học tra đưa lên được con đường học bá rồi.
Hiệu trưởng cùng hai thầy nhìn thấy bộ dáng chuyên chú này của Giang Miên Miên, cũng âm thầm tán thưởng trong lòng, hiển nhiên là hết sức hài lòng đối với cô.
Qua khoảng tầm hơn nửa tiếng, Giang Miên Miên ngừng bút: "Em làm xong rồi ạ."
Môn Toán thì dễ chấm điểm, Lưu Văn rất nhanh đã chấm điểm xong, đưa bút, một trăm điểm màu đỏ tươi được viết tại đầu tập bài thi.
Ánh mắt thầy Lưu Văn lúc này nhìn Giang Miên Miên càng thêm nóng bỏng.
Các bài trong đề này đều là hơi lệch sang khó một chút, Giang Miên Miên không chỉ làm đúng hết cả bài, mà thời gian làm bài chỉ dùng bốn hơn mươi phút!
Điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là những bài toán này đối với cô mà nói, là quá mức đơn giản, ngay cả để cô suy nghĩ nhiều thêm một chút đều không cần thiết.
Mạnh Vệ Quốc chấm bài cần nhiều thời gian hơn một chút, hơn nữa còn cẩn thận xem lại hai lần bài văn Giang Miên Miên viết, nhưng sau đó cũng không chút do dự cho một trăm điểm.
Hơn nữa còn không keo kiệt tán dương: "Bài văn làm nhanh này của trò Giang Miên Miên viết rất tốt, tuổi còn nhỏ, không chỉ có chữ viết đẹp, hơn nữa lại rất có tài văn chương."
Giang Miên Miên nghe thầy khích lệ, mừng thầm trong lòng, viết văn đánh max điểm, thật sự là không uổng phí mình bình thường tại hệ thống bên trong nhìn những văn chương hoạ từ kia.
Hiệu trưởng nghe được đánh giá này, cầm bài lên nhìn kỹ một lần bài văn, cũng hài lòng gật gật đầu: "Không tệ, học trò Giang Miên Miên, cố gắng của em, thầy cô đều thấy được! Em thông minh như vậy, còn biết cố gắng tự học như thế, chúng ta rất vui mừng, các thầy quyết định xây dựng và áp dụng một lộ trình học tập cá nhân cho riêng em."
"Lộ trình học riêng?" Tim của Giang Miên Miên đập hẫng một nhịp, cô có dự cảm xấu.
Mình có phải chơi trội quá hay không vậy? Cô không muốn bị áp dụng một lộ trình học cá nhân, bây giờ đổi ý còn kịp không?
Nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi hỏi: "Hiệu trưởng, thầy nói lộ trình học cá nhân là dạng gì ạ?"
"Thì là sau này em cứ dựa theo cách thức của bản thân để học tập, có chỗ nào trong bài không hiểu, cứ việc đi tìm thầy Lưu và thầy Mạnh. Chúng ta sẽ tìm cho em thêm một số kiến thức tiêu biểu và trên sách học không có." Hiệu trưởng giải thích.
Giang Miên Miên nghe được mình sẽ phải đối mặt với lộ trình học cá nhân, tâm trạng sống mà không còn gì lưu luyến nói: "À, cảm ơn hiệu trưởng, em thật sự thấy rất vui mừng."
Hiệu trưởng sờ lên đầu của cô, vẻ mặt hiền lành nói: "Không cần quá vui mừng, đây đều là chúng ta phải làm."
Giang Miên Miên muốn khóc mà không ra nước mắt, rất muốn lay mạnh bả vai của hiệu trưởng lớn tiếng hỏi ông: Con mắt nào của thầy nhìn thấy em đang vui vẻ? Hả?
Nhưng cô chỉ có thể bi phẫn trong lòng, lễ phép nhìn ba người: "Hiệu trưởng, thầy Lưu, thầy Mạnh, nếu không có chuyện gì, em xin phép về phòng học trước ạ."
Cô sợ ở đây thêm nữa, cô sẽ thực sự phải khóc lên mất.
Sau khi rời văn phòng, Giang Miên Miên liền vò đầu bứt tai, ở trong lòng im lặng gào thét!
A a a a!
Nếu biết trước như vậy thì cô đã kéo dài thêm mấy ngày rồi mới nói cho các thầy!
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Mà hiệu trưởng cùng hai thầy thì ở trong phòng làm việc hoặc đứng hoặc ngồi, yên lặng nhìn xem cô làm bài thi.Giang Miên Miên lúc vừa mới bắt đầu đã bị ba ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú lên người, trong lòng cảm thấy khá là luống cuống.Dù sao đời trước cô là học tra, đã bao giờ được các giáo viên coi trọng như lúc này đâu.Nhưng đến khi cô bắt đầu bài thi, dần dần cũng chậm rãi tập trung trở lại, tất cả những gì bên ngoài bài thi đều bị cô để sang một bên.Cô nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, chăm chú xem từng câu hỏi trong đề, lúc làm bài, hạ bút trôi chảy, thong dong tự tin, đã có mấy phần bộ dáng của học bá.Đương nhiên tất cả những điều này, Giang Miên Miên cũng không hay biết.Hệ thống nhìn thấy biểu hiện của cô, cảm thấy hết sức vui mừng, mình cuối cùng đem một nhóc học tra đưa lên được con đường học bá rồi.Hiệu trưởng cùng hai thầy nhìn thấy bộ dáng chuyên chú này của Giang Miên Miên, cũng âm thầm tán thưởng trong lòng, hiển nhiên là hết sức hài lòng đối với cô.Qua khoảng tầm hơn nửa tiếng, Giang Miên Miên ngừng bút: "Em làm xong rồi ạ."Môn Toán thì dễ chấm điểm, Lưu Văn rất nhanh đã chấm điểm xong, đưa bút, một trăm điểm màu đỏ tươi được viết tại đầu tập bài thi.Ánh mắt thầy Lưu Văn lúc này nhìn Giang Miên Miên càng thêm nóng bỏng.Các bài trong đề này đều là hơi lệch sang khó một chút, Giang Miên Miên không chỉ làm đúng hết cả bài, mà thời gian làm bài chỉ dùng bốn hơn mươi phút!Điều này có ý nghĩa gì?Có nghĩa là những bài toán này đối với cô mà nói, là quá mức đơn giản, ngay cả để cô suy nghĩ nhiều thêm một chút đều không cần thiết.Mạnh Vệ Quốc chấm bài cần nhiều thời gian hơn một chút, hơn nữa còn cẩn thận xem lại hai lần bài văn Giang Miên Miên viết, nhưng sau đó cũng không chút do dự cho một trăm điểm.Hơn nữa còn không keo kiệt tán dương: "Bài văn làm nhanh này của trò Giang Miên Miên viết rất tốt, tuổi còn nhỏ, không chỉ có chữ viết đẹp, hơn nữa lại rất có tài văn chương."Giang Miên Miên nghe thầy khích lệ, mừng thầm trong lòng, viết văn đánh max điểm, thật sự là không uổng phí mình bình thường tại hệ thống bên trong nhìn những văn chương hoạ từ kia.Hiệu trưởng nghe được đánh giá này, cầm bài lên nhìn kỹ một lần bài văn, cũng hài lòng gật gật đầu: "Không tệ, học trò Giang Miên Miên, cố gắng của em, thầy cô đều thấy được! Em thông minh như vậy, còn biết cố gắng tự học như thế, chúng ta rất vui mừng, các thầy quyết định xây dựng và áp dụng một lộ trình học tập cá nhân cho riêng em.""Lộ trình học riêng?" Tim của Giang Miên Miên đập hẫng một nhịp, cô có dự cảm xấu.Mình có phải chơi trội quá hay không vậy? Cô không muốn bị áp dụng một lộ trình học cá nhân, bây giờ đổi ý còn kịp không?Nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi hỏi: "Hiệu trưởng, thầy nói lộ trình học cá nhân là dạng gì ạ?""Thì là sau này em cứ dựa theo cách thức của bản thân để học tập, có chỗ nào trong bài không hiểu, cứ việc đi tìm thầy Lưu và thầy Mạnh. Chúng ta sẽ tìm cho em thêm một số kiến thức tiêu biểu và trên sách học không có." Hiệu trưởng giải thích.Giang Miên Miên nghe được mình sẽ phải đối mặt với lộ trình học cá nhân, tâm trạng sống mà không còn gì lưu luyến nói: "À, cảm ơn hiệu trưởng, em thật sự thấy rất vui mừng."Hiệu trưởng sờ lên đầu của cô, vẻ mặt hiền lành nói: "Không cần quá vui mừng, đây đều là chúng ta phải làm."Giang Miên Miên muốn khóc mà không ra nước mắt, rất muốn lay mạnh bả vai của hiệu trưởng lớn tiếng hỏi ông: Con mắt nào của thầy nhìn thấy em đang vui vẻ? Hả?Nhưng cô chỉ có thể bi phẫn trong lòng, lễ phép nhìn ba người: "Hiệu trưởng, thầy Lưu, thầy Mạnh, nếu không có chuyện gì, em xin phép về phòng học trước ạ."Cô sợ ở đây thêm nữa, cô sẽ thực sự phải khóc lên mất.Sau khi rời văn phòng, Giang Miên Miên liền vò đầu bứt tai, ở trong lòng im lặng gào thét!A a a a!Nếu biết trước như vậy thì cô đã kéo dài thêm mấy ngày rồi mới nói cho các thầy!