Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 109: C109: Vớt vát cái gì đó

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… "Con không biết nữa mẹ, con thấy nó ngã xuống sông nên nhảy xuống cứu thôi, đợi nó tỉnh dậy hỏi là biết mà." Giang Trường Hải và cơm liên tục nhưng vẫn không quên trả lời."Mẹ thấy quần áo của thằng bé đó rất mới, kiểu cách nước ngoài, nom mặt cũng trắng trẻo, không giống trẻ con nông thôn chúng ta. Hay là người thân của ai ở thành phố về chơi, không cẩn thận ngã xuống sống." Trương Quế Hoa nói ra suy đoán."Vâng, có thể là vậy." Giang Trường Hải gật đầu đồng tình.Dân ở đây đều biết không được chơi trên mặt sông đóng băng vì dễ sơ sẩy gặp chuyện.Tôn Lệ Hà nghe được lời này, nhớ lại lúc đưa cậu bé về, bà ta cũng chưa từng thấy kiểu quần áo cậu bé mặc, song nhìn thôi đã biết rất đắt.Đợi cha mẹ cậu bé đến đón, biết họ cứu sẽ cho họ tiền cảm ơn.Nếu bà ta chuyển cậu bé sang nhà mình, khi ấy được cho quà cảm ơn chẳng phải thuộc về nhà mình à?.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Trường Phong Độ2. Chú! Xin Ký Đơn!3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng4. Trời Sinh Một Cặp=====================================Bà ta nghĩ là vậy nhưng vẫn nói chuyện ngọt xớt: "Anh cả, cậu bé anh cứu trông cũng phải hơn mười tuổi, Tam Nha cũng lớn rồi không nên để trai gái ngủ chung. Giường nhà em rất rộng, anh cho thằng bé qua đó ngủ cùng Chí Văn Chí Võ, chúng nó cùng là con trai thì không sao."Giang Trường Hải cười nhạt: "Anh cứu nó đương nhiên anh phải trông nom nó, không đến lượt thím nhọc lòng. Nếu thím đã có lòng vậy liệu mà chuyện học hành của Chí Văn Chí Võ đi."Ông mà không hiểu ý đồ của thím ba à? Thấy thằng bé mặc đẹp nên định vớt vát cái gì đó từ thằng bé đây mà.Hừ, đừng có mơ!Ông cược cả tính mạng cứu thằng bé, ông không ngu sao ông phải nhường lợi ích cho người khác!Chí Văn Chí Võ nghe bác cả lôi mình vào câu chuyện vội vàng cúi đầu lo ăn cơm, đến thở mạnh cũng không dám.Tôn Lệ Hà không đạt được mục đích, trong lòng rất khó chịu.Đừng tưởng bà ta không biết, anh cả cứu vì thấy là trẻ con thành phố, chứ không còn lâu cái người biếng nhác như anh cả mới tốt bụng cứu người!Vợ chồng phòng hai và mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng đó không phải sự thật!Thấy có trẻ con ngã xuống sông băng cái Giang Trường Hải nhảy xuống cứu ngay mà chẳng nghĩ ngợi, ông không thể giương mắt nhìn một sinh mạng chết trước mặt.Cứu cậu lên nhìn thấy áo da thằng bé mặc, lòng ông mới rung hồi chuông nhắc nhở.Trong Cung tiêu xã có treo cái áo thế này, một cái áo mà tận mười đồng!Nó đã treo ở hợp tác xã mua bán rất lâu mà không có ai mua.Kể cả dân thị trấn cũng cảm thấy một cái áo mươi đồng tiền quá đắt.Ăn cơm tối xong, Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc nằm ngủ một bên, Giang Trường Hải và cậu bé ngủ một bên.Ngủ đến nửa đêm Giang Trường Hải cảm thấy hình như mình đang nằm cạnh cái lò đốt.Ông lần mò trong mơ màng thì sờ thấy cơ thể nóng bỏng, ông giật mình tỉnh dậy."Chết rồi, nó sốt rồi." Giang Trường Hải thắp đèn dầu nhăn mặt nhìn cái mặt đỏ bừng của cậu bé."Sao thế anh?"Động tĩnh của ông đánh thức Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên.Giang Miên Miên dụi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn."Thằng bé sốt rồi, người nóng bỏng, chắc là chúng ta phải đưa nó đến trạm xá thôi."

"Con không biết nữa mẹ, con thấy nó ngã xuống sông nên nhảy xuống cứu thôi, đợi nó tỉnh dậy hỏi là biết mà." Giang Trường Hải và cơm liên tục nhưng vẫn không quên trả lời.

"Mẹ thấy quần áo của thằng bé đó rất mới, kiểu cách nước ngoài, nom mặt cũng trắng trẻo, không giống trẻ con nông thôn chúng ta. Hay là người thân của ai ở thành phố về chơi, không cẩn thận ngã xuống sống." Trương Quế Hoa nói ra suy đoán.

"Vâng, có thể là vậy." Giang Trường Hải gật đầu đồng tình.

Dân ở đây đều biết không được chơi trên mặt sông đóng băng vì dễ sơ sẩy gặp chuyện.

Tôn Lệ Hà nghe được lời này, nhớ lại lúc đưa cậu bé về, bà ta cũng chưa từng thấy kiểu quần áo cậu bé mặc, song nhìn thôi đã biết rất đắt.

Đợi cha mẹ cậu bé đến đón, biết họ cứu sẽ cho họ tiền cảm ơn.

Nếu bà ta chuyển cậu bé sang nhà mình, khi ấy được cho quà cảm ơn chẳng phải thuộc về nhà mình à?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trường Phong Độ

2. Chú! Xin Ký Đơn!

3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng

4. Trời Sinh Một Cặp

=====================================

Bà ta nghĩ là vậy nhưng vẫn nói chuyện ngọt xớt: "Anh cả, cậu bé anh cứu trông cũng phải hơn mười tuổi, Tam Nha cũng lớn rồi không nên để trai gái ngủ chung. Giường nhà em rất rộng, anh cho thằng bé qua đó ngủ cùng Chí Văn Chí Võ, chúng nó cùng là con trai thì không sao."

Giang Trường Hải cười nhạt: "Anh cứu nó đương nhiên anh phải trông nom nó, không đến lượt thím nhọc lòng. Nếu thím đã có lòng vậy liệu mà chuyện học hành của Chí Văn Chí Võ đi."

Ông mà không hiểu ý đồ của thím ba à? Thấy thằng bé mặc đẹp nên định vớt vát cái gì đó từ thằng bé đây mà.

Hừ, đừng có mơ!

Ông cược cả tính mạng cứu thằng bé, ông không ngu sao ông phải nhường lợi ích cho người khác!

Chí Văn Chí Võ nghe bác cả lôi mình vào câu chuyện vội vàng cúi đầu lo ăn cơm, đến thở mạnh cũng không dám.

Tôn Lệ Hà không đạt được mục đích, trong lòng rất khó chịu.

Đừng tưởng bà ta không biết, anh cả cứu vì thấy là trẻ con thành phố, chứ không còn lâu cái người biếng nhác như anh cả mới tốt bụng cứu người!

Vợ chồng phòng hai và mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng đó không phải sự thật!

Thấy có trẻ con ngã xuống sông băng cái Giang Trường Hải nhảy xuống cứu ngay mà chẳng nghĩ ngợi, ông không thể giương mắt nhìn một sinh mạng chết trước mặt.

Cứu cậu lên nhìn thấy áo da thằng bé mặc, lòng ông mới rung hồi chuông nhắc nhở.

Trong Cung tiêu xã có treo cái áo thế này, một cái áo mà tận mười đồng!

Nó đã treo ở hợp tác xã mua bán rất lâu mà không có ai mua.

Kể cả dân thị trấn cũng cảm thấy một cái áo mươi đồng tiền quá đắt.

Ăn cơm tối xong, Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc nằm ngủ một bên, Giang Trường Hải và cậu bé ngủ một bên.

Ngủ đến nửa đêm Giang Trường Hải cảm thấy hình như mình đang nằm cạnh cái lò đốt.

Ông lần mò trong mơ màng thì sờ thấy cơ thể nóng bỏng, ông giật mình tỉnh dậy.

"Chết rồi, nó sốt rồi." Giang Trường Hải thắp đèn dầu nhăn mặt nhìn cái mặt đỏ bừng của cậu bé.

"Sao thế anh?"

Động tĩnh của ông đánh thức Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên.

Giang Miên Miên dụi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Thằng bé sốt rồi, người nóng bỏng, chắc là chúng ta phải đưa nó đến trạm xá thôi."

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… "Con không biết nữa mẹ, con thấy nó ngã xuống sông nên nhảy xuống cứu thôi, đợi nó tỉnh dậy hỏi là biết mà." Giang Trường Hải và cơm liên tục nhưng vẫn không quên trả lời."Mẹ thấy quần áo của thằng bé đó rất mới, kiểu cách nước ngoài, nom mặt cũng trắng trẻo, không giống trẻ con nông thôn chúng ta. Hay là người thân của ai ở thành phố về chơi, không cẩn thận ngã xuống sống." Trương Quế Hoa nói ra suy đoán."Vâng, có thể là vậy." Giang Trường Hải gật đầu đồng tình.Dân ở đây đều biết không được chơi trên mặt sông đóng băng vì dễ sơ sẩy gặp chuyện.Tôn Lệ Hà nghe được lời này, nhớ lại lúc đưa cậu bé về, bà ta cũng chưa từng thấy kiểu quần áo cậu bé mặc, song nhìn thôi đã biết rất đắt.Đợi cha mẹ cậu bé đến đón, biết họ cứu sẽ cho họ tiền cảm ơn.Nếu bà ta chuyển cậu bé sang nhà mình, khi ấy được cho quà cảm ơn chẳng phải thuộc về nhà mình à?.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Trường Phong Độ2. Chú! Xin Ký Đơn!3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng4. Trời Sinh Một Cặp=====================================Bà ta nghĩ là vậy nhưng vẫn nói chuyện ngọt xớt: "Anh cả, cậu bé anh cứu trông cũng phải hơn mười tuổi, Tam Nha cũng lớn rồi không nên để trai gái ngủ chung. Giường nhà em rất rộng, anh cho thằng bé qua đó ngủ cùng Chí Văn Chí Võ, chúng nó cùng là con trai thì không sao."Giang Trường Hải cười nhạt: "Anh cứu nó đương nhiên anh phải trông nom nó, không đến lượt thím nhọc lòng. Nếu thím đã có lòng vậy liệu mà chuyện học hành của Chí Văn Chí Võ đi."Ông mà không hiểu ý đồ của thím ba à? Thấy thằng bé mặc đẹp nên định vớt vát cái gì đó từ thằng bé đây mà.Hừ, đừng có mơ!Ông cược cả tính mạng cứu thằng bé, ông không ngu sao ông phải nhường lợi ích cho người khác!Chí Văn Chí Võ nghe bác cả lôi mình vào câu chuyện vội vàng cúi đầu lo ăn cơm, đến thở mạnh cũng không dám.Tôn Lệ Hà không đạt được mục đích, trong lòng rất khó chịu.Đừng tưởng bà ta không biết, anh cả cứu vì thấy là trẻ con thành phố, chứ không còn lâu cái người biếng nhác như anh cả mới tốt bụng cứu người!Vợ chồng phòng hai và mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng đó không phải sự thật!Thấy có trẻ con ngã xuống sông băng cái Giang Trường Hải nhảy xuống cứu ngay mà chẳng nghĩ ngợi, ông không thể giương mắt nhìn một sinh mạng chết trước mặt.Cứu cậu lên nhìn thấy áo da thằng bé mặc, lòng ông mới rung hồi chuông nhắc nhở.Trong Cung tiêu xã có treo cái áo thế này, một cái áo mà tận mười đồng!Nó đã treo ở hợp tác xã mua bán rất lâu mà không có ai mua.Kể cả dân thị trấn cũng cảm thấy một cái áo mươi đồng tiền quá đắt.Ăn cơm tối xong, Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc nằm ngủ một bên, Giang Trường Hải và cậu bé ngủ một bên.Ngủ đến nửa đêm Giang Trường Hải cảm thấy hình như mình đang nằm cạnh cái lò đốt.Ông lần mò trong mơ màng thì sờ thấy cơ thể nóng bỏng, ông giật mình tỉnh dậy."Chết rồi, nó sốt rồi." Giang Trường Hải thắp đèn dầu nhăn mặt nhìn cái mặt đỏ bừng của cậu bé."Sao thế anh?"Động tĩnh của ông đánh thức Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên.Giang Miên Miên dụi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn."Thằng bé sốt rồi, người nóng bỏng, chắc là chúng ta phải đưa nó đến trạm xá thôi."

Chương 109: C109: Vớt vát cái gì đó