Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 110: C110: Lên chức bà ngoại

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Đi trạm xá tốn nhiều tiền lắm, Giang Trường Hải nhẩm tiền trong nhà chẳng biết có đủ đưa đi trạm xá không.Tô Uyển Ngọc nghe thầy lang nói cũng lại gần kiểm tra tình hình cậu bé.Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi rồi nói: "Anh Hải, chúng ta cứ trông xem đã, mấy tiếng nữa không hạ sốt thì mình đưa đi trạm xá. Trạm xá xa nhà mình, trời cũng tối rồi khó đi."Giang Trường Hải nhìn ra ngoài rồi gật đầu: "Ừ, thế đợi lát nữa.""Em đi giặt khăn chườm trán cho thằng bé, có khi sẽ hạ nhiệt. Anh Hải sang nhà chú ba lấy ít rượu lát bôi cho nó." Tô Uyển Ngọc dặn dò kỹ càng."Ừ để anh đi lấy."Cha mẹ đi làm việc hết, Giang Miên Miên tỉnh như sáo nhìn cậu bé sốt đỏ bừng mặt, lẩm bẩm gì đó trong miệng.Cô tò mò ghé lại gần, hình như đang gọi mẹ.Không ngờ cậu bé giơ bàn tay nóng bóng giữ chặt tay cô.Giang Miên Miên sợ hết hồn giãy ra theo bản năng: "Em không phải mẹ anh!""Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng bỏ con lại, con khó chịu lắm." Cậu bé nhắm nghiền mắt giữ tay Giang Miên Miên thì thào.Giang Miên Miên thấy cậu đáng thương quá nên để kệ cho cậu nắm tay.Dù được nắm tay nhưng đối phương vẫn nhăn mặt đau khổ, sụt sịt giọng lại thêm đôi má ửng hồng, trông cậu như chú chó con đáng thương bị bỏ rơi."Mẹ đây, mẹ đây." Giang Miên Miên thở dài vỗ nhẹ bụng cậu như mẹ vẫn thường dỗ cô ngủ.Được cô vỗ về, cậu bé mới giãn lông mày.Tô Uyển Ngọc mang khăn dấp nước vào, thấy cậu bé cầm tay con gái thì cười hỏi: "Sao lại cầm tay?"Giang Miên Miên không thiết sống: "Cậu ấy tưởng con là mẹ cậu ấy.""Ha ha, thế mẹ lên chức bà ngoại rồi." Tô Uyển Ngọc phá ra cười.Giang Miên Miên đen mặt, cô chưa gặp bà mẹ nào không ra dáng mẹ như mẹ mình.Tô Uyển Ngọc chườm khăn lên trán cậu bé để giúp hạ nhiệt.Chỉ lát sau Giang Trường Hải cũng mang chén rượu trắng về.Thấy con gái rượu bị thằng nhóc cầm tay, ông giật tay cậu bé ra một cách thô lỗ.Ông cảnh cáo dữ dằn: "Thằng oắt con, ngủ mê mệt vẫn còn định sàm sỡ con gái ông, coi chừng ông đánh chết mày!""Cha à, con mới tám tuổi thôi mà." Giang Miên Miên dở khóc dở cười, cha cô nghĩ nhiều quá."Con ngủ đi, cha với mẹ trông nó là được." Giang Trường Hải dúi con gái lại vào trong chăn dỗ nhẹ nhàng.Giang Miên Miên nằm trong chăn nói: "Con không buồn ngủ, con trông cùng cha mẹ.""Ừ, nếu con buồn ngủ thì cứ ngủ." Tô Uyển Ngọc gật đầu bảo Giang Trường Hải bôi rượu vào cổ và nách cho cậu bé.Sau đó cả nhà nằm trên giường trông nom, thỉnh thoảng sờ người cậu bé xem nhiệt độ.Khoảng nửa tiếng sau cậu bé bớt nóng hơn, cả nhà mới yên tâm."Ài, anh ngủ lúc." Giang Trường Hải nhắm mắt, mới đó đã ngủ.Sáng hôm sau Giang Miên Miên ngủ đủ giấc thức dậy đã không thấy cha mẹ trong nhà.Cô sờ trán cậu bé, không sốt.

Đi trạm xá tốn nhiều tiền lắm, Giang Trường Hải nhẩm tiền trong nhà chẳng biết có đủ đưa đi trạm xá không.

Tô Uyển Ngọc nghe thầy lang nói cũng lại gần kiểm tra tình hình cậu bé.

Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi rồi nói: "Anh Hải, chúng ta cứ trông xem đã, mấy tiếng nữa không hạ sốt thì mình đưa đi trạm xá. Trạm xá xa nhà mình, trời cũng tối rồi khó đi."

Giang Trường Hải nhìn ra ngoài rồi gật đầu: "Ừ, thế đợi lát nữa."

"Em đi giặt khăn chườm trán cho thằng bé, có khi sẽ hạ nhiệt. Anh Hải sang nhà chú ba lấy ít rượu lát bôi cho nó." Tô Uyển Ngọc dặn dò kỹ càng.

"Ừ để anh đi lấy."

Cha mẹ đi làm việc hết, Giang Miên Miên tỉnh như sáo nhìn cậu bé sốt đỏ bừng mặt, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Cô tò mò ghé lại gần, hình như đang gọi mẹ.

Không ngờ cậu bé giơ bàn tay nóng bóng giữ chặt tay cô.

Giang Miên Miên sợ hết hồn giãy ra theo bản năng: "Em không phải mẹ anh!"

"Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng bỏ con lại, con khó chịu lắm." Cậu bé nhắm nghiền mắt giữ tay Giang Miên Miên thì thào.

Giang Miên Miên thấy cậu đáng thương quá nên để kệ cho cậu nắm tay.

Dù được nắm tay nhưng đối phương vẫn nhăn mặt đau khổ, sụt sịt giọng lại thêm đôi má ửng hồng, trông cậu như chú chó con đáng thương bị bỏ rơi.

"Mẹ đây, mẹ đây." Giang Miên Miên thở dài vỗ nhẹ bụng cậu như mẹ vẫn thường dỗ cô ngủ.

Được cô vỗ về, cậu bé mới giãn lông mày.

Tô Uyển Ngọc mang khăn dấp nước vào, thấy cậu bé cầm tay con gái thì cười hỏi: "Sao lại cầm tay?"

Giang Miên Miên không thiết sống: "Cậu ấy tưởng con là mẹ cậu ấy."

"Ha ha, thế mẹ lên chức bà ngoại rồi." Tô Uyển Ngọc phá ra cười.

Giang Miên Miên đen mặt, cô chưa gặp bà mẹ nào không ra dáng mẹ như mẹ mình.

Tô Uyển Ngọc chườm khăn lên trán cậu bé để giúp hạ nhiệt.

Chỉ lát sau Giang Trường Hải cũng mang chén rượu trắng về.

Thấy con gái rượu bị thằng nhóc cầm tay, ông giật tay cậu bé ra một cách thô lỗ.

Ông cảnh cáo dữ dằn: "Thằng oắt con, ngủ mê mệt vẫn còn định sàm sỡ con gái ông, coi chừng ông đánh chết mày!"

"Cha à, con mới tám tuổi thôi mà." Giang Miên Miên dở khóc dở cười, cha cô nghĩ nhiều quá.

"Con ngủ đi, cha với mẹ trông nó là được." Giang Trường Hải dúi con gái lại vào trong chăn dỗ nhẹ nhàng.

Giang Miên Miên nằm trong chăn nói: "Con không buồn ngủ, con trông cùng cha mẹ."

"Ừ, nếu con buồn ngủ thì cứ ngủ." Tô Uyển Ngọc gật đầu bảo Giang Trường Hải bôi rượu vào cổ và nách cho cậu bé.

Sau đó cả nhà nằm trên giường trông nom, thỉnh thoảng sờ người cậu bé xem nhiệt độ.

Khoảng nửa tiếng sau cậu bé bớt nóng hơn, cả nhà mới yên tâm.

"Ài, anh ngủ lúc." Giang Trường Hải nhắm mắt, mới đó đã ngủ.

Sáng hôm sau Giang Miên Miên ngủ đủ giấc thức dậy đã không thấy cha mẹ trong nhà.

Cô sờ trán cậu bé, không sốt.

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Đi trạm xá tốn nhiều tiền lắm, Giang Trường Hải nhẩm tiền trong nhà chẳng biết có đủ đưa đi trạm xá không.Tô Uyển Ngọc nghe thầy lang nói cũng lại gần kiểm tra tình hình cậu bé.Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi rồi nói: "Anh Hải, chúng ta cứ trông xem đã, mấy tiếng nữa không hạ sốt thì mình đưa đi trạm xá. Trạm xá xa nhà mình, trời cũng tối rồi khó đi."Giang Trường Hải nhìn ra ngoài rồi gật đầu: "Ừ, thế đợi lát nữa.""Em đi giặt khăn chườm trán cho thằng bé, có khi sẽ hạ nhiệt. Anh Hải sang nhà chú ba lấy ít rượu lát bôi cho nó." Tô Uyển Ngọc dặn dò kỹ càng."Ừ để anh đi lấy."Cha mẹ đi làm việc hết, Giang Miên Miên tỉnh như sáo nhìn cậu bé sốt đỏ bừng mặt, lẩm bẩm gì đó trong miệng.Cô tò mò ghé lại gần, hình như đang gọi mẹ.Không ngờ cậu bé giơ bàn tay nóng bóng giữ chặt tay cô.Giang Miên Miên sợ hết hồn giãy ra theo bản năng: "Em không phải mẹ anh!""Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng bỏ con lại, con khó chịu lắm." Cậu bé nhắm nghiền mắt giữ tay Giang Miên Miên thì thào.Giang Miên Miên thấy cậu đáng thương quá nên để kệ cho cậu nắm tay.Dù được nắm tay nhưng đối phương vẫn nhăn mặt đau khổ, sụt sịt giọng lại thêm đôi má ửng hồng, trông cậu như chú chó con đáng thương bị bỏ rơi."Mẹ đây, mẹ đây." Giang Miên Miên thở dài vỗ nhẹ bụng cậu như mẹ vẫn thường dỗ cô ngủ.Được cô vỗ về, cậu bé mới giãn lông mày.Tô Uyển Ngọc mang khăn dấp nước vào, thấy cậu bé cầm tay con gái thì cười hỏi: "Sao lại cầm tay?"Giang Miên Miên không thiết sống: "Cậu ấy tưởng con là mẹ cậu ấy.""Ha ha, thế mẹ lên chức bà ngoại rồi." Tô Uyển Ngọc phá ra cười.Giang Miên Miên đen mặt, cô chưa gặp bà mẹ nào không ra dáng mẹ như mẹ mình.Tô Uyển Ngọc chườm khăn lên trán cậu bé để giúp hạ nhiệt.Chỉ lát sau Giang Trường Hải cũng mang chén rượu trắng về.Thấy con gái rượu bị thằng nhóc cầm tay, ông giật tay cậu bé ra một cách thô lỗ.Ông cảnh cáo dữ dằn: "Thằng oắt con, ngủ mê mệt vẫn còn định sàm sỡ con gái ông, coi chừng ông đánh chết mày!""Cha à, con mới tám tuổi thôi mà." Giang Miên Miên dở khóc dở cười, cha cô nghĩ nhiều quá."Con ngủ đi, cha với mẹ trông nó là được." Giang Trường Hải dúi con gái lại vào trong chăn dỗ nhẹ nhàng.Giang Miên Miên nằm trong chăn nói: "Con không buồn ngủ, con trông cùng cha mẹ.""Ừ, nếu con buồn ngủ thì cứ ngủ." Tô Uyển Ngọc gật đầu bảo Giang Trường Hải bôi rượu vào cổ và nách cho cậu bé.Sau đó cả nhà nằm trên giường trông nom, thỉnh thoảng sờ người cậu bé xem nhiệt độ.Khoảng nửa tiếng sau cậu bé bớt nóng hơn, cả nhà mới yên tâm."Ài, anh ngủ lúc." Giang Trường Hải nhắm mắt, mới đó đã ngủ.Sáng hôm sau Giang Miên Miên ngủ đủ giấc thức dậy đã không thấy cha mẹ trong nhà.Cô sờ trán cậu bé, không sốt.

Chương 110: C110: Lên chức bà ngoại