Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 183: C183: Chỉ quen người nhà họ giang

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Úc Thừa ở bên kia im lặng vài giây, mới dùng giọng nói không có gì thay đổi trả lời: "Thời gian trì hoãn quá dài, bác sĩ ở thủ đô cũng không có cách nào, chỉ có thể giúp cậu giảm bớt đau đớn.""Giảm bớt đau đớn cũng tốt rồi, anh cũng đừng quá lo lắng, để cậu điều dưỡng thật tốt, không chừng tám, mười năm nữa y học dần dần phát triển, chân của cậu có thể chữa lành." Giang Miên Miên an ủi cậu.Cô đến từ thế kỷ mới, biết rằng có rất nhiều bệnh bác sĩ hiện giờ đều bó tay, đến thế kỷ mới có thể dần dần chữa khỏi.Úc Thừa hạ giọng "ừ" một tiếng.Nhận ra giọng nói của đối phương có chút suy sụp, Giang Miên Miên do dự một lúc rồi nhanh chóng nói một câu: "Thực ra em cũng có chút nhớ anh."Một câu nói mềm mại này khiến khóe miệng của Úc Thừa cong lên, nhưng không đợi cậu lên tiếng, Giang Miên Miên đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Anh Úc, lần trước em và mẹ em đến hợp tác xã mua bán mua đồ làm áo bông cho anh, anh còn cần không? Nếu như anh cần, mẹ em sẽ làm cho anh rồi gửi bưu điện qua đó."Biết Cừu Non ngại ngùng, Úc Thừa cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của cô: "Không cần đâu, ở đây anh không mặc đến."Trước nay cậu ở thủ đô đều không mặc áo bông, bởi vì vừa cồng kềnh lại không đẹp."À, vậy thì làm cho cha em."Giang Miên Miên cũng không nghĩ rằng Úc Thừa còn nhỏ đã có gánh nặng thần tượng, chỉ cho là cậu coi thường áo bông do người nông thôn tự làm, xám ngắt không có hình dạng gì, cô cũng cảm thấy xấu.Lúc này lại nghe Úc Thừa hỏi: "Cừu Non, chú Giang có đang ở bên cạnh em không?"Lần trước cậu nhờ Trình An gửi tiền và phiếu, hiện giờ có lẽ đã đến rồi."Có.""Vậy em đưa điện thoại cho chú Giang, anh có một số việc muốn nói với chú ấy.""Được." Giang Miên Miên đưa ống nghe cho Giang Trường Hải: "Cha, anh Úc tìm cha có việc."Giang Trường Hải vẫn luôn nghe từ đầu đến giờ nhận lấy ống nghe, giọng nói sang sảng: "Nhóc Úc à, sao vậy? Có chuyện gì cần chú Giang của cháu giúp sao?"Úc Thừa cũng không vòng vo với ông: "Đúng vậy, chú Giang. Dạo trước cháu có nhờ một người bạn gửi tiền và phiếu đến, bây giờ chắc đã đến rồi. Lát nữa chú và Miên Miên đến bưu cục lấy những thứ đó về đi.""Chú không thể lấy tiền này nữa, nhà cháu đã cho chú không ít quà cảm ơn rồi. Tiền và phiếu này lát nữa chú sẽ gửi lại cho cháu." Giang Trường Hải còn tưởng đối phương vẫn muốn cho mình tiền, vậy là cự tuyệt một cách chính nghĩa.Ông thừa nhận mình là một kẻ không cần thể diện, nhưng cũng không phải một tên lòng tham không đáy.Úc Thừa nghe Giang Trường Hải thẳng thắn từ chối, trong lòng càng có thêm ấn tượng tốt về ông, càng thêm kiên định với quyết định giao cậu mình cho ông chăm sóc.Vậy nên cậu trịnh trọng đáp: "Chú Giang, chú nghe cháu nói hết đã. Cậu của cháu không ở lại thủ đô được bao lâu, vài ngày nữa cậu ấy còn phải quay lại nông trường Hoa Trung. Cháu ở thủ đô xa xôi, cho nên muốn nhờ chú chăm sóc cậu ấy một chút, mỗi tuần mua một ít lương thực và nhu yếu phẩm đưa đến nông trường cho cậu cháu, cải thiện cuộc sống của cậu."Ở bên đó cậu chỉ quen người nhà họ Giang, cũng có thể tin được đối phương."Được, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho chú. Cháu cứ yên tâm giao cậu cháu cho chú." Giang Trường Hải lập tức đồng ý.Giang Trường Hải đồng ý thoải mái như vậy là vì ba nguyên nhân.Thứ nhất, ông rất thích đứa bé Úc Thừa này. Xuất thân phú quý nhưng lại không yếu ớt, nói chuyện làm việc rất có chủ kiến, lại còn có trật tự.Thứ hai, thời gian này ông đã nhận không ít tiền của người ta. Hiện giờ giúp người ta làm chút việc nhỏ cũng là điều nên làm.

Úc Thừa ở bên kia im lặng vài giây, mới dùng giọng nói không có gì thay đổi trả lời: "Thời gian trì hoãn quá dài, bác sĩ ở thủ đô cũng không có cách nào, chỉ có thể giúp cậu giảm bớt đau đớn."

"Giảm bớt đau đớn cũng tốt rồi, anh cũng đừng quá lo lắng, để cậu điều dưỡng thật tốt, không chừng tám, mười năm nữa y học dần dần phát triển, chân của cậu có thể chữa lành." Giang Miên Miên an ủi cậu.

Cô đến từ thế kỷ mới, biết rằng có rất nhiều bệnh bác sĩ hiện giờ đều bó tay, đến thế kỷ mới có thể dần dần chữa khỏi.

Úc Thừa hạ giọng "ừ" một tiếng.

Nhận ra giọng nói của đối phương có chút suy sụp, Giang Miên Miên do dự một lúc rồi nhanh chóng nói một câu: "Thực ra em cũng có chút nhớ anh."

Một câu nói mềm mại này khiến khóe miệng của Úc Thừa cong lên, nhưng không đợi cậu lên tiếng, Giang Miên Miên đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Anh Úc, lần trước em và mẹ em đến hợp tác xã mua bán mua đồ làm áo bông cho anh, anh còn cần không? Nếu như anh cần, mẹ em sẽ làm cho anh rồi gửi bưu điện qua đó."

Biết Cừu Non ngại ngùng, Úc Thừa cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của cô: "Không cần đâu, ở đây anh không mặc đến."

Trước nay cậu ở thủ đô đều không mặc áo bông, bởi vì vừa cồng kềnh lại không đẹp.

"À, vậy thì làm cho cha em."

Giang Miên Miên cũng không nghĩ rằng Úc Thừa còn nhỏ đã có gánh nặng thần tượng, chỉ cho là cậu coi thường áo bông do người nông thôn tự làm, xám ngắt không có hình dạng gì, cô cũng cảm thấy xấu.

Lúc này lại nghe Úc Thừa hỏi: "Cừu Non, chú Giang có đang ở bên cạnh em không?"

Lần trước cậu nhờ Trình An gửi tiền và phiếu, hiện giờ có lẽ đã đến rồi.

"Có."

"Vậy em đưa điện thoại cho chú Giang, anh có một số việc muốn nói với chú ấy."

"Được." Giang Miên Miên đưa ống nghe cho Giang Trường Hải: "Cha, anh Úc tìm cha có việc."

Giang Trường Hải vẫn luôn nghe từ đầu đến giờ nhận lấy ống nghe, giọng nói sang sảng: "Nhóc Úc à, sao vậy? Có chuyện gì cần chú Giang của cháu giúp sao?"

Úc Thừa cũng không vòng vo với ông: "Đúng vậy, chú Giang. Dạo trước cháu có nhờ một người bạn gửi tiền và phiếu đến, bây giờ chắc đã đến rồi. Lát nữa chú và Miên Miên đến bưu cục lấy những thứ đó về đi."

"Chú không thể lấy tiền này nữa, nhà cháu đã cho chú không ít quà cảm ơn rồi. Tiền và phiếu này lát nữa chú sẽ gửi lại cho cháu." Giang Trường Hải còn tưởng đối phương vẫn muốn cho mình tiền, vậy là cự tuyệt một cách chính nghĩa.

Ông thừa nhận mình là một kẻ không cần thể diện, nhưng cũng không phải một tên lòng tham không đáy.

Úc Thừa nghe Giang Trường Hải thẳng thắn từ chối, trong lòng càng có thêm ấn tượng tốt về ông, càng thêm kiên định với quyết định giao cậu mình cho ông chăm sóc.

Vậy nên cậu trịnh trọng đáp: "Chú Giang, chú nghe cháu nói hết đã. Cậu của cháu không ở lại thủ đô được bao lâu, vài ngày nữa cậu ấy còn phải quay lại nông trường Hoa Trung. Cháu ở thủ đô xa xôi, cho nên muốn nhờ chú chăm sóc cậu ấy một chút, mỗi tuần mua một ít lương thực và nhu yếu phẩm đưa đến nông trường cho cậu cháu, cải thiện cuộc sống của cậu."

Ở bên đó cậu chỉ quen người nhà họ Giang, cũng có thể tin được đối phương.

"Được, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho chú. Cháu cứ yên tâm giao cậu cháu cho chú." Giang Trường Hải lập tức đồng ý.

Giang Trường Hải đồng ý thoải mái như vậy là vì ba nguyên nhân.

Thứ nhất, ông rất thích đứa bé Úc Thừa này. Xuất thân phú quý nhưng lại không yếu ớt, nói chuyện làm việc rất có chủ kiến, lại còn có trật tự.

Thứ hai, thời gian này ông đã nhận không ít tiền của người ta. Hiện giờ giúp người ta làm chút việc nhỏ cũng là điều nên làm.

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Úc Thừa ở bên kia im lặng vài giây, mới dùng giọng nói không có gì thay đổi trả lời: "Thời gian trì hoãn quá dài, bác sĩ ở thủ đô cũng không có cách nào, chỉ có thể giúp cậu giảm bớt đau đớn.""Giảm bớt đau đớn cũng tốt rồi, anh cũng đừng quá lo lắng, để cậu điều dưỡng thật tốt, không chừng tám, mười năm nữa y học dần dần phát triển, chân của cậu có thể chữa lành." Giang Miên Miên an ủi cậu.Cô đến từ thế kỷ mới, biết rằng có rất nhiều bệnh bác sĩ hiện giờ đều bó tay, đến thế kỷ mới có thể dần dần chữa khỏi.Úc Thừa hạ giọng "ừ" một tiếng.Nhận ra giọng nói của đối phương có chút suy sụp, Giang Miên Miên do dự một lúc rồi nhanh chóng nói một câu: "Thực ra em cũng có chút nhớ anh."Một câu nói mềm mại này khiến khóe miệng của Úc Thừa cong lên, nhưng không đợi cậu lên tiếng, Giang Miên Miên đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Anh Úc, lần trước em và mẹ em đến hợp tác xã mua bán mua đồ làm áo bông cho anh, anh còn cần không? Nếu như anh cần, mẹ em sẽ làm cho anh rồi gửi bưu điện qua đó."Biết Cừu Non ngại ngùng, Úc Thừa cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của cô: "Không cần đâu, ở đây anh không mặc đến."Trước nay cậu ở thủ đô đều không mặc áo bông, bởi vì vừa cồng kềnh lại không đẹp."À, vậy thì làm cho cha em."Giang Miên Miên cũng không nghĩ rằng Úc Thừa còn nhỏ đã có gánh nặng thần tượng, chỉ cho là cậu coi thường áo bông do người nông thôn tự làm, xám ngắt không có hình dạng gì, cô cũng cảm thấy xấu.Lúc này lại nghe Úc Thừa hỏi: "Cừu Non, chú Giang có đang ở bên cạnh em không?"Lần trước cậu nhờ Trình An gửi tiền và phiếu, hiện giờ có lẽ đã đến rồi."Có.""Vậy em đưa điện thoại cho chú Giang, anh có một số việc muốn nói với chú ấy.""Được." Giang Miên Miên đưa ống nghe cho Giang Trường Hải: "Cha, anh Úc tìm cha có việc."Giang Trường Hải vẫn luôn nghe từ đầu đến giờ nhận lấy ống nghe, giọng nói sang sảng: "Nhóc Úc à, sao vậy? Có chuyện gì cần chú Giang của cháu giúp sao?"Úc Thừa cũng không vòng vo với ông: "Đúng vậy, chú Giang. Dạo trước cháu có nhờ một người bạn gửi tiền và phiếu đến, bây giờ chắc đã đến rồi. Lát nữa chú và Miên Miên đến bưu cục lấy những thứ đó về đi.""Chú không thể lấy tiền này nữa, nhà cháu đã cho chú không ít quà cảm ơn rồi. Tiền và phiếu này lát nữa chú sẽ gửi lại cho cháu." Giang Trường Hải còn tưởng đối phương vẫn muốn cho mình tiền, vậy là cự tuyệt một cách chính nghĩa.Ông thừa nhận mình là một kẻ không cần thể diện, nhưng cũng không phải một tên lòng tham không đáy.Úc Thừa nghe Giang Trường Hải thẳng thắn từ chối, trong lòng càng có thêm ấn tượng tốt về ông, càng thêm kiên định với quyết định giao cậu mình cho ông chăm sóc.Vậy nên cậu trịnh trọng đáp: "Chú Giang, chú nghe cháu nói hết đã. Cậu của cháu không ở lại thủ đô được bao lâu, vài ngày nữa cậu ấy còn phải quay lại nông trường Hoa Trung. Cháu ở thủ đô xa xôi, cho nên muốn nhờ chú chăm sóc cậu ấy một chút, mỗi tuần mua một ít lương thực và nhu yếu phẩm đưa đến nông trường cho cậu cháu, cải thiện cuộc sống của cậu."Ở bên đó cậu chỉ quen người nhà họ Giang, cũng có thể tin được đối phương."Được, chút chuyện nhỏ này cứ giao cho chú. Cháu cứ yên tâm giao cậu cháu cho chú." Giang Trường Hải lập tức đồng ý.Giang Trường Hải đồng ý thoải mái như vậy là vì ba nguyên nhân.Thứ nhất, ông rất thích đứa bé Úc Thừa này. Xuất thân phú quý nhưng lại không yếu ớt, nói chuyện làm việc rất có chủ kiến, lại còn có trật tự.Thứ hai, thời gian này ông đã nhận không ít tiền của người ta. Hiện giờ giúp người ta làm chút việc nhỏ cũng là điều nên làm.

Chương 183: C183: Chỉ quen người nhà họ giang