Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…
Chương 184: C184: Đến kì thi cuối kỳ
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Thứ ba, từ chủ nhiệm Chu vài ngày trước đến nhà ông có thể nhìn ra Úc Thừa chắc chắn không phải con của gia đình bình thường.Con gái của ông sau này không thể ở nông thôn cả đời, hiện giờ có quan hệ tốt với Úc Thừa, đợi sau này con bé đến thành phố lớn, có chuyện gì cần thì đối phương cũng có thể nể mặt tình cảm này giúp đỡ một tay."Cảm ơn chú Giang."Úc Thừa cảm ơn xong lại nói: "Tiền và phiếu nhận từ bưu cục sau khi mua vật tư còn thừa chú Giang cứ cầm lấy, coi như thù lao nhờ chú giúp đỡ. Sau này mỗi tháng cháu sẽ gửi tiền và phiếu qua bưu điện đúng hạn.""Ha ha, cháu nói như vậy là khách sáo rồi. Chỉ có chút chuyện nhỏ đó, sao chú có thể cầm tiền của cháu được." Giang Trường Hải ra vẻ không vui.Nếu như đổi là người khác, chắc chắn ông sẽ nhận những thứ này.Tuy rằng thời gian sống chung không lâu, nhưng Úc Thừa cũng hiểu rõ bản chất của ông như thế nào. Nghe những lời này xong cảm thấy trái tim ấm áp hơn một chút: "Vậy cháu sẽ không khách sáo nữa, nhưng phiếu thì chú cứ giữ lại đi. Chỗ của cậu cháu cũng không cần đến những thứ này.""Cái này thì được."Cúp điện thoại xong, hai cha con đi đến bưu cục lấy đơn hàng của Úc Thừa.Đơn hàng không lớn cũng không nặng, chỉ có một phong thư rất dày. Về nhà mở ra xem bên trong đều là tiền và phiếu."Oa, nhiều tiền và phiếu quá cha ạ."Gần đây Giang Trường Hải kiếm được không ít tiền, bây giờ nhìn thấy số tiền này vẫn có thể kiềm chế được.Ông bình ổn lại tâm trạng rồi đếm tiền trong phong thư. Đếm được khoảng chừng tám trăm đồng, còn có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu sữa cũng các loại phiếu công nghiệp.Đếm xong tiền Giang Trường Hải cũng lấy làm kinh hãi. Ông nhớ là khi đó Úc Thừa nói cậu nhờ bạn gửi giúp.Bạn của cậu chắc cũng bằng tuổi cậu?Một đứa bé hơn mười tuổi mà có thể đưa ra nhiều tiền và phiếu như vậy. Xem ra người bạn đó của cậu cũng có điều kiện gia đình rất tốt.Lúc này Tô Uyển Ngọc buôn chuyện ở trong thôn xong trở về, đẩy cửa vào nhà liền nhìn thấy chồng mình cầm trên tay một xấp tiền và phiếu lớn, lập tức nhanh chóng phản ứng đóng cửa lại.Sau đó mới hỏi: "Cha nó, tiền và phiếu ở đâu ra mà nhiều vậy?""Đây là nhóc Úc nhờ bạn nó gửi đến, bảo anh giúp nó đi lấy đồ, còn nói lấy số tiền này làm thù lao cho anh để anh chăm sóc cậu của nó.""Hóa ra là vậy."Tô Uyển Ngọc vừa nói vừa quan sát những vật này. Sau khi âm thầm đánh giá một chút, trong lòng chấn động: "Úc Thừa rốt cuộc là đứa bé của gia đình như thế nào, bỏ ra được hẳn bao nhiêu tiền như vậy."Giang Trường Hải vuốt cằm: "Anh cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải gia đình bình thường. Vợ à, anh nói với Úc Thừa rằng anh không lấy tiền của nó, đều đem đi mua đồ cho cậu của nó hết.""Được, nhà chúng ta do anh làm chủ." Tô Uyển Ngọc không có bất kỳ ý kiến gì. Tuy rằng bà ăn ngon lười làm nhưng không hề tham tiền.Tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi.Có lẽ Giang Miên Miên được di truyền phương diện này từ mẹ, ngày nào cũng được ăn bánh bao thịt, đến trưa ăn một bữa thịt ở trường học, thỉnh thoảng đến tiệm cơm quốc doanh cải thiện bữa ăn đã vô cùng thỏa mãn.Nhưng những chuyện này cả ba người đều ngầm hiểu với nhau, không nói với những người khác ở nhà họ Giang.||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua nửa tháng, Giang Miên Miên thi cuối kỳ. Khoảnh khắc cả nhà họ Giang chờ đợi cuối cùng cũng đến.Trương Quế Hoa mong rằng cô có thể đứng thứ nhất, sau này đi học không chỉ không cần tiền mà còn được học bổng, trợ cấp trong nhà.Giang Đại Sơn thì mong ngóng nhà họ Giang có thể có một phần tử trí thức, thay đổi diện mạo nhà họ Giang.Tôn Lệ Hà lại hi vọng Giang Miên Miên thi cử thất bại, đánh một cái thật mạnh vào mặt của anh cả.
Thứ ba, từ chủ nhiệm Chu vài ngày trước đến nhà ông có thể nhìn ra Úc Thừa chắc chắn không phải con của gia đình bình thường.
Con gái của ông sau này không thể ở nông thôn cả đời, hiện giờ có quan hệ tốt với Úc Thừa, đợi sau này con bé đến thành phố lớn, có chuyện gì cần thì đối phương cũng có thể nể mặt tình cảm này giúp đỡ một tay.
"Cảm ơn chú Giang."
Úc Thừa cảm ơn xong lại nói: "Tiền và phiếu nhận từ bưu cục sau khi mua vật tư còn thừa chú Giang cứ cầm lấy, coi như thù lao nhờ chú giúp đỡ. Sau này mỗi tháng cháu sẽ gửi tiền và phiếu qua bưu điện đúng hạn."
"Ha ha, cháu nói như vậy là khách sáo rồi. Chỉ có chút chuyện nhỏ đó, sao chú có thể cầm tiền của cháu được." Giang Trường Hải ra vẻ không vui.
Nếu như đổi là người khác, chắc chắn ông sẽ nhận những thứ này.
Tuy rằng thời gian sống chung không lâu, nhưng Úc Thừa cũng hiểu rõ bản chất của ông như thế nào. Nghe những lời này xong cảm thấy trái tim ấm áp hơn một chút: "Vậy cháu sẽ không khách sáo nữa, nhưng phiếu thì chú cứ giữ lại đi. Chỗ của cậu cháu cũng không cần đến những thứ này."
"Cái này thì được."
Cúp điện thoại xong, hai cha con đi đến bưu cục lấy đơn hàng của Úc Thừa.
Đơn hàng không lớn cũng không nặng, chỉ có một phong thư rất dày. Về nhà mở ra xem bên trong đều là tiền và phiếu.
"Oa, nhiều tiền và phiếu quá cha ạ."
Gần đây Giang Trường Hải kiếm được không ít tiền, bây giờ nhìn thấy số tiền này vẫn có thể kiềm chế được.
Ông bình ổn lại tâm trạng rồi đếm tiền trong phong thư. Đếm được khoảng chừng tám trăm đồng, còn có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu sữa cũng các loại phiếu công nghiệp.
Đếm xong tiền Giang Trường Hải cũng lấy làm kinh hãi. Ông nhớ là khi đó Úc Thừa nói cậu nhờ bạn gửi giúp.
Bạn của cậu chắc cũng bằng tuổi cậu?
Một đứa bé hơn mười tuổi mà có thể đưa ra nhiều tiền và phiếu như vậy. Xem ra người bạn đó của cậu cũng có điều kiện gia đình rất tốt.
Lúc này Tô Uyển Ngọc buôn chuyện ở trong thôn xong trở về, đẩy cửa vào nhà liền nhìn thấy chồng mình cầm trên tay một xấp tiền và phiếu lớn, lập tức nhanh chóng phản ứng đóng cửa lại.
Sau đó mới hỏi: "Cha nó, tiền và phiếu ở đâu ra mà nhiều vậy?"
"Đây là nhóc Úc nhờ bạn nó gửi đến, bảo anh giúp nó đi lấy đồ, còn nói lấy số tiền này làm thù lao cho anh để anh chăm sóc cậu của nó."
"Hóa ra là vậy."
Tô Uyển Ngọc vừa nói vừa quan sát những vật này. Sau khi âm thầm đánh giá một chút, trong lòng chấn động: "Úc Thừa rốt cuộc là đứa bé của gia đình như thế nào, bỏ ra được hẳn bao nhiêu tiền như vậy."
Giang Trường Hải vuốt cằm: "Anh cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải gia đình bình thường. Vợ à, anh nói với Úc Thừa rằng anh không lấy tiền của nó, đều đem đi mua đồ cho cậu của nó hết."
"Được, nhà chúng ta do anh làm chủ." Tô Uyển Ngọc không có bất kỳ ý kiến gì. Tuy rằng bà ăn ngon lười làm nhưng không hề tham tiền.
Tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi.
Có lẽ Giang Miên Miên được di truyền phương diện này từ mẹ, ngày nào cũng được ăn bánh bao thịt, đến trưa ăn một bữa thịt ở trường học, thỉnh thoảng đến tiệm cơm quốc doanh cải thiện bữa ăn đã vô cùng thỏa mãn.
Nhưng những chuyện này cả ba người đều ngầm hiểu với nhau, không nói với những người khác ở nhà họ Giang.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua nửa tháng, Giang Miên Miên thi cuối kỳ. Khoảnh khắc cả nhà họ Giang chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Trương Quế Hoa mong rằng cô có thể đứng thứ nhất, sau này đi học không chỉ không cần tiền mà còn được học bổng, trợ cấp trong nhà.
Giang Đại Sơn thì mong ngóng nhà họ Giang có thể có một phần tử trí thức, thay đổi diện mạo nhà họ Giang.
Tôn Lệ Hà lại hi vọng Giang Miên Miên thi cử thất bại, đánh một cái thật mạnh vào mặt của anh cả.
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Thứ ba, từ chủ nhiệm Chu vài ngày trước đến nhà ông có thể nhìn ra Úc Thừa chắc chắn không phải con của gia đình bình thường.Con gái của ông sau này không thể ở nông thôn cả đời, hiện giờ có quan hệ tốt với Úc Thừa, đợi sau này con bé đến thành phố lớn, có chuyện gì cần thì đối phương cũng có thể nể mặt tình cảm này giúp đỡ một tay."Cảm ơn chú Giang."Úc Thừa cảm ơn xong lại nói: "Tiền và phiếu nhận từ bưu cục sau khi mua vật tư còn thừa chú Giang cứ cầm lấy, coi như thù lao nhờ chú giúp đỡ. Sau này mỗi tháng cháu sẽ gửi tiền và phiếu qua bưu điện đúng hạn.""Ha ha, cháu nói như vậy là khách sáo rồi. Chỉ có chút chuyện nhỏ đó, sao chú có thể cầm tiền của cháu được." Giang Trường Hải ra vẻ không vui.Nếu như đổi là người khác, chắc chắn ông sẽ nhận những thứ này.Tuy rằng thời gian sống chung không lâu, nhưng Úc Thừa cũng hiểu rõ bản chất của ông như thế nào. Nghe những lời này xong cảm thấy trái tim ấm áp hơn một chút: "Vậy cháu sẽ không khách sáo nữa, nhưng phiếu thì chú cứ giữ lại đi. Chỗ của cậu cháu cũng không cần đến những thứ này.""Cái này thì được."Cúp điện thoại xong, hai cha con đi đến bưu cục lấy đơn hàng của Úc Thừa.Đơn hàng không lớn cũng không nặng, chỉ có một phong thư rất dày. Về nhà mở ra xem bên trong đều là tiền và phiếu."Oa, nhiều tiền và phiếu quá cha ạ."Gần đây Giang Trường Hải kiếm được không ít tiền, bây giờ nhìn thấy số tiền này vẫn có thể kiềm chế được.Ông bình ổn lại tâm trạng rồi đếm tiền trong phong thư. Đếm được khoảng chừng tám trăm đồng, còn có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu sữa cũng các loại phiếu công nghiệp.Đếm xong tiền Giang Trường Hải cũng lấy làm kinh hãi. Ông nhớ là khi đó Úc Thừa nói cậu nhờ bạn gửi giúp.Bạn của cậu chắc cũng bằng tuổi cậu?Một đứa bé hơn mười tuổi mà có thể đưa ra nhiều tiền và phiếu như vậy. Xem ra người bạn đó của cậu cũng có điều kiện gia đình rất tốt.Lúc này Tô Uyển Ngọc buôn chuyện ở trong thôn xong trở về, đẩy cửa vào nhà liền nhìn thấy chồng mình cầm trên tay một xấp tiền và phiếu lớn, lập tức nhanh chóng phản ứng đóng cửa lại.Sau đó mới hỏi: "Cha nó, tiền và phiếu ở đâu ra mà nhiều vậy?""Đây là nhóc Úc nhờ bạn nó gửi đến, bảo anh giúp nó đi lấy đồ, còn nói lấy số tiền này làm thù lao cho anh để anh chăm sóc cậu của nó.""Hóa ra là vậy."Tô Uyển Ngọc vừa nói vừa quan sát những vật này. Sau khi âm thầm đánh giá một chút, trong lòng chấn động: "Úc Thừa rốt cuộc là đứa bé của gia đình như thế nào, bỏ ra được hẳn bao nhiêu tiền như vậy."Giang Trường Hải vuốt cằm: "Anh cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải gia đình bình thường. Vợ à, anh nói với Úc Thừa rằng anh không lấy tiền của nó, đều đem đi mua đồ cho cậu của nó hết.""Được, nhà chúng ta do anh làm chủ." Tô Uyển Ngọc không có bất kỳ ý kiến gì. Tuy rằng bà ăn ngon lười làm nhưng không hề tham tiền.Tiền chỉ cần đủ dùng là được rồi.Có lẽ Giang Miên Miên được di truyền phương diện này từ mẹ, ngày nào cũng được ăn bánh bao thịt, đến trưa ăn một bữa thịt ở trường học, thỉnh thoảng đến tiệm cơm quốc doanh cải thiện bữa ăn đã vô cùng thỏa mãn.Nhưng những chuyện này cả ba người đều ngầm hiểu với nhau, không nói với những người khác ở nhà họ Giang.||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua nửa tháng, Giang Miên Miên thi cuối kỳ. Khoảnh khắc cả nhà họ Giang chờ đợi cuối cùng cũng đến.Trương Quế Hoa mong rằng cô có thể đứng thứ nhất, sau này đi học không chỉ không cần tiền mà còn được học bổng, trợ cấp trong nhà.Giang Đại Sơn thì mong ngóng nhà họ Giang có thể có một phần tử trí thức, thay đổi diện mạo nhà họ Giang.Tôn Lệ Hà lại hi vọng Giang Miên Miên thi cử thất bại, đánh một cái thật mạnh vào mặt của anh cả.