Mờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng…
Quyển 1 - Chương 21: Mỹ nhân
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… Thái giám thúc dục nàng ra khỏi Càn Thừa Cung, vừa nói: “An Lăng tiểu chủ. À không, ngươi đã không còn là tiểu chủ.”Thái giám cười gian hai cái, lại nói: “Ngươi thật có thể chọc giận Hoàng Thượng đến triệt để nhỉ, đi mau nào!”Thượng Trang cười lạnh, gần vua như gần cọp. Hôm nay coi như nàng đã thấy.Chỉ cần một câu nói của hắn là có thể khiến cho nàng sa vào vạn kiếp bất phục. (* muôn đời muôn kiếp không thoát ra được)Làm cung nữ Hoán Y Cục. Ừm, biết đâu được nàng lại có thể rời xa vòng xoáy tranh đấu trong hậu cung.Thường nói hoạ phúc khôn lường nào biết đâu là phúc là hoạ.Việc này đối với nàng mà nói cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.Thái giám thấy nàng không trả lời cũng bất giác thấy mất mặt, khinh miệt hừ một tiếng, bước nhanh hơn.Lúc bước xuống bậc thang, thái giám nhìn thấy trước mắt thoáng hiệnmột chút bóng dáng, liền hoảng sợ vội quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương kim an.”Thượng Trang cũng giật mình kinh hãi. Lúc này, nàng mới nhìn thấyHoàng hậu phía trước, vội quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an nương nương.”Hoàng hậu nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, nàng cũng cảm thấy giậtmình. Hoàng đế lưu một mình nàng ấy lại, nhưng khi quay lại thì đày nàng ấy đến Hoán Y Cục. Song, đó là quyết định của Hoàng đế, nàng dĩ nhiênsẽ không hỏi thêm.Lúc đi qua người nàng, Hoàng hậu bỗng dưng mở miệng: “Trong cung, dù cho ngươi là chủ tử nhưng vẫn là nô tài, phải trung thành với Thánhthượng. Chỉ một câu của Thánh thượng, người muốn ngươi sống thì tốt,muốn ngươi chết cũng thế. Ngươi không thể không cãi lời cũng không thểghi hận.”Thượng Trang có chút giật mình, cúi đầu nói: “Nô tỳ xin nghe theo sự dạy bảo của nương nương. Đối với Thánh thượng, nô tỳ tuyệt không hailòng.”Con không nhớ thù cha, thần không nhớ việc quân qua đời. Còn nàng chỉ là một thiếu nữ không có quyền lực gì để chống lại.Làm một nô tỳ, tôn nghiêm hay kiêu ngạo đều bị chà đạp. Còn lại chỉ có hèn mọn.Việc này, nàng biết rõ.Hoàng hậu rất vừa lòng, dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nàng một lần.Nàng ấy thật khiêm tốn, từ lúc thấy nàng ấy bước vào điện đã nhìnra. Kỳ thật, so với Mộ Dung Vân Khương thì nàng lại càng thích nữ tử như vậy. Chỉ là Hoàng Đế không thích.Giờ Hoàng đế tự mình ra lệnh, nàng tất nhiên cũng sẽ không mở miệng nói muốn nàng ấy.Lúc này không biết ai hô một tiếng: “Thái tử điện hạ.”Thượng Trang liền nghe thấy có tiếng bước đang đi tới khá nhanh,nàng hạ thấp người xuống hơn đợi cước bộ người gần tới, vội mở miệng:“Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ.”“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Giọng nói nam tử vang lên, không lớn nhưng nghe qua cũng rất thư thái.Hoàng hậu khẽ nhíu mày nói: “Phong nhi sao đến đây?”Nguyên Duật Phong đứng thẳng người nói: “Nhiều ngày không gặp phụhoàng, trong lòng nhi thần rất lo lắng. Hôm nay không bận gì nên tới.Mẫu hậu cũng đang muốn đi gặp phụ hoàng à?”Hoàng hậu gật đầu nói: “Vậy cùng đi với bổn cung.”Lời của nàng vừa mới dứt, Nguyên Duật Phong đã bước lên đỡ lấy tay nàng đi về phía trước.Đi được hai bước, hắn chợt ngoái đầu nhìn lại nữ tử quỳ trên mặtđất. Nàng kia không mặc quần áo trong cung, vậy thì đó là tú nữ vào cung lần này. Nhưng, lạ là vì sao chỉ có một mình nàng?“Mẫu hậu, nàng….” Hắn không khỏi tò mò hỏi.Hoàng hậu không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:“Phụ hoàng ngươi đem nàng đày đến Hoán Y Cục, tiếc thay một mỹ nhân nhưvậy.”Thật không?Hắn không khỏi nhìn về phía sau lần nữa, thấy nữ tử đã chậm rãi đứng dậy. Thái giám đứng bên cạnh nàng nói gì đó, rồi hai người cất bước rời đi.Bóng lưng nhỏ nhắn yểu điệu, quả nhiên là một mỹ nhân.
Thái giám thúc dục nàng ra khỏi Càn Thừa Cung, vừa nói: “An Lăng tiểu chủ. À không, ngươi đã không còn là tiểu chủ.”
Thái giám cười gian hai cái, lại nói: “Ngươi thật có thể chọc giận Hoàng Thượng đến triệt để nhỉ, đi mau nào!”
Thượng Trang cười lạnh, gần vua như gần cọp. Hôm nay coi như nàng đã thấy.
Chỉ cần một câu nói của hắn là có thể khiến cho nàng sa vào vạn kiếp bất phục. (* muôn đời muôn kiếp không thoát ra được)
Làm cung nữ Hoán Y Cục. Ừm, biết đâu được nàng lại có thể rời xa vòng xoáy tranh đấu trong hậu cung.
Thường nói hoạ phúc khôn lường nào biết đâu là phúc là hoạ.
Việc này đối với nàng mà nói cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.
Thái giám thấy nàng không trả lời cũng bất giác thấy mất mặt, khinh miệt hừ một tiếng, bước nhanh hơn.
Lúc bước xuống bậc thang, thái giám nhìn thấy trước mắt thoáng hiện
một chút bóng dáng, liền hoảng sợ vội quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương kim an.”
Thượng Trang cũng giật mình kinh hãi. Lúc này, nàng mới nhìn thấy
Hoàng hậu phía trước, vội quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an nương nương.”
Hoàng hậu nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, nàng cũng cảm thấy giật
mình. Hoàng đế lưu một mình nàng ấy lại, nhưng khi quay lại thì đày nàng ấy đến Hoán Y Cục. Song, đó là quyết định của Hoàng đế, nàng dĩ nhiên
sẽ không hỏi thêm.
Lúc đi qua người nàng, Hoàng hậu bỗng dưng mở miệng: “Trong cung, dù cho ngươi là chủ tử nhưng vẫn là nô tài, phải trung thành với Thánh
thượng. Chỉ một câu của Thánh thượng, người muốn ngươi sống thì tốt,
muốn ngươi chết cũng thế. Ngươi không thể không cãi lời cũng không thể
ghi hận.”
Thượng Trang có chút giật mình, cúi đầu nói: “Nô tỳ xin nghe theo sự dạy bảo của nương nương. Đối với Thánh thượng, nô tỳ tuyệt không hai
lòng.”
Con không nhớ thù cha, thần không nhớ việc quân qua đời. Còn nàng chỉ là một thiếu nữ không có quyền lực gì để chống lại.
Làm một nô tỳ, tôn nghiêm hay kiêu ngạo đều bị chà đạp. Còn lại chỉ có hèn mọn.
Việc này, nàng biết rõ.
Hoàng hậu rất vừa lòng, dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nàng một lần.
Nàng ấy thật khiêm tốn, từ lúc thấy nàng ấy bước vào điện đã nhìn
ra. Kỳ thật, so với Mộ Dung Vân Khương thì nàng lại càng thích nữ tử như vậy. Chỉ là Hoàng Đế không thích.
Giờ Hoàng đế tự mình ra lệnh, nàng tất nhiên cũng sẽ không mở miệng nói muốn nàng ấy.
Lúc này không biết ai hô một tiếng: “Thái tử điện hạ.”
Thượng Trang liền nghe thấy có tiếng bước đang đi tới khá nhanh,
nàng hạ thấp người xuống hơn đợi cước bộ người gần tới, vội mở miệng:
“Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Giọng nói nam tử vang lên, không lớn nhưng nghe qua cũng rất thư thái.
Hoàng hậu khẽ nhíu mày nói: “Phong nhi sao đến đây?”
Nguyên Duật Phong đứng thẳng người nói: “Nhiều ngày không gặp phụ
hoàng, trong lòng nhi thần rất lo lắng. Hôm nay không bận gì nên tới.
Mẫu hậu cũng đang muốn đi gặp phụ hoàng à?”
Hoàng hậu gật đầu nói: “Vậy cùng đi với bổn cung.”
Lời của nàng vừa mới dứt, Nguyên Duật Phong đã bước lên đỡ lấy tay nàng đi về phía trước.
Đi được hai bước, hắn chợt ngoái đầu nhìn lại nữ tử quỳ trên mặt
đất. Nàng kia không mặc quần áo trong cung, vậy thì đó là tú nữ vào cung lần này. Nhưng, lạ là vì sao chỉ có một mình nàng?
“Mẫu hậu, nàng….” Hắn không khỏi tò mò hỏi.
Hoàng hậu không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:
“Phụ hoàng ngươi đem nàng đày đến Hoán Y Cục, tiếc thay một mỹ nhân như
vậy.”
Thật không?
Hắn không khỏi nhìn về phía sau lần nữa, thấy nữ tử đã chậm rãi đứng dậy. Thái giám đứng bên cạnh nàng nói gì đó, rồi hai người cất bước rời đi.
Bóng lưng nhỏ nhắn yểu điệu, quả nhiên là một mỹ nhân.
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… Thái giám thúc dục nàng ra khỏi Càn Thừa Cung, vừa nói: “An Lăng tiểu chủ. À không, ngươi đã không còn là tiểu chủ.”Thái giám cười gian hai cái, lại nói: “Ngươi thật có thể chọc giận Hoàng Thượng đến triệt để nhỉ, đi mau nào!”Thượng Trang cười lạnh, gần vua như gần cọp. Hôm nay coi như nàng đã thấy.Chỉ cần một câu nói của hắn là có thể khiến cho nàng sa vào vạn kiếp bất phục. (* muôn đời muôn kiếp không thoát ra được)Làm cung nữ Hoán Y Cục. Ừm, biết đâu được nàng lại có thể rời xa vòng xoáy tranh đấu trong hậu cung.Thường nói hoạ phúc khôn lường nào biết đâu là phúc là hoạ.Việc này đối với nàng mà nói cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.Thái giám thấy nàng không trả lời cũng bất giác thấy mất mặt, khinh miệt hừ một tiếng, bước nhanh hơn.Lúc bước xuống bậc thang, thái giám nhìn thấy trước mắt thoáng hiệnmột chút bóng dáng, liền hoảng sợ vội quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương kim an.”Thượng Trang cũng giật mình kinh hãi. Lúc này, nàng mới nhìn thấyHoàng hậu phía trước, vội quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an nương nương.”Hoàng hậu nhìn thoáng qua nữ tử trước mặt, nàng cũng cảm thấy giậtmình. Hoàng đế lưu một mình nàng ấy lại, nhưng khi quay lại thì đày nàng ấy đến Hoán Y Cục. Song, đó là quyết định của Hoàng đế, nàng dĩ nhiênsẽ không hỏi thêm.Lúc đi qua người nàng, Hoàng hậu bỗng dưng mở miệng: “Trong cung, dù cho ngươi là chủ tử nhưng vẫn là nô tài, phải trung thành với Thánhthượng. Chỉ một câu của Thánh thượng, người muốn ngươi sống thì tốt,muốn ngươi chết cũng thế. Ngươi không thể không cãi lời cũng không thểghi hận.”Thượng Trang có chút giật mình, cúi đầu nói: “Nô tỳ xin nghe theo sự dạy bảo của nương nương. Đối với Thánh thượng, nô tỳ tuyệt không hailòng.”Con không nhớ thù cha, thần không nhớ việc quân qua đời. Còn nàng chỉ là một thiếu nữ không có quyền lực gì để chống lại.Làm một nô tỳ, tôn nghiêm hay kiêu ngạo đều bị chà đạp. Còn lại chỉ có hèn mọn.Việc này, nàng biết rõ.Hoàng hậu rất vừa lòng, dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nàng một lần.Nàng ấy thật khiêm tốn, từ lúc thấy nàng ấy bước vào điện đã nhìnra. Kỳ thật, so với Mộ Dung Vân Khương thì nàng lại càng thích nữ tử như vậy. Chỉ là Hoàng Đế không thích.Giờ Hoàng đế tự mình ra lệnh, nàng tất nhiên cũng sẽ không mở miệng nói muốn nàng ấy.Lúc này không biết ai hô một tiếng: “Thái tử điện hạ.”Thượng Trang liền nghe thấy có tiếng bước đang đi tới khá nhanh,nàng hạ thấp người xuống hơn đợi cước bộ người gần tới, vội mở miệng:“Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ.”“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Giọng nói nam tử vang lên, không lớn nhưng nghe qua cũng rất thư thái.Hoàng hậu khẽ nhíu mày nói: “Phong nhi sao đến đây?”Nguyên Duật Phong đứng thẳng người nói: “Nhiều ngày không gặp phụhoàng, trong lòng nhi thần rất lo lắng. Hôm nay không bận gì nên tới.Mẫu hậu cũng đang muốn đi gặp phụ hoàng à?”Hoàng hậu gật đầu nói: “Vậy cùng đi với bổn cung.”Lời của nàng vừa mới dứt, Nguyên Duật Phong đã bước lên đỡ lấy tay nàng đi về phía trước.Đi được hai bước, hắn chợt ngoái đầu nhìn lại nữ tử quỳ trên mặtđất. Nàng kia không mặc quần áo trong cung, vậy thì đó là tú nữ vào cung lần này. Nhưng, lạ là vì sao chỉ có một mình nàng?“Mẫu hậu, nàng….” Hắn không khỏi tò mò hỏi.Hoàng hậu không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói:“Phụ hoàng ngươi đem nàng đày đến Hoán Y Cục, tiếc thay một mỹ nhân nhưvậy.”Thật không?Hắn không khỏi nhìn về phía sau lần nữa, thấy nữ tử đã chậm rãi đứng dậy. Thái giám đứng bên cạnh nàng nói gì đó, rồi hai người cất bước rời đi.Bóng lưng nhỏ nhắn yểu điệu, quả nhiên là một mỹ nhân.