Mờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng…

Quyển 1 - Chương 22: Hiền phi

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… Thượng Trang đi phía sau thái giám, nàng hít nhẹ một hơi.Mọi thứ đều không thay đổi, làm nha hoàn năm năm ở An Lăng phủ, giờ vào cung cũng làm nô tỳ.Nàng khẽ cười. Có lẽ, đây chính là số phận của nàng. Nàng không nên mơ tưởng thay đổi nó làm gì.Thái giám đi rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng đem nàng tới Hoán Y Cục để rồi còn vội trở về bẩm báo lại.Trong cung, thái giám cung nữ đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ có ánhmắt nhìn bọn họ. Lúc này, quần áo Thượng Trang đang mặc chọc đến sự chú ý của bọn hắn, không phải vì quần áo lộng lẫy mà là bởi vì nó không phảilà quần áo trong cung.Thượng Trang lắc đầu, nàng cũng mặc kệ chuyện này.Lại đi thêm một đoạn đường, xa xa nhìn thấy chóp kiệu ở phía trướcđang đi tới. Nàng im lặng liếc nhìn nét mặt thái giám một chút, gươngmặt giận dữ của hắn thoáng hiện chút kính sợ, kiệu chưa tới hắn đã quỳ ở một bên, hành lễ nói: “Nô tài thỉnh an Hiền Phi nương nương.”Thì ra là Hiền phi.Thượng Trang hành lễ theo.Liền nghe giọng nói nữ tử vang lên: “Ngừng kiệu.”Kiệu dừng, nhưng nàng không xuống chỉ nhấc một góc màn kiệu lên. Bên ngoài, quả nhiên là thái giám Càn Thừa Cung. Không phải nói ThánhThượng cho gọi nhóm tú nữ vào tẩm cung à? Sao kết thúc nhanh vậy?Hiền phi nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng hỏi: “Tuyển tú đã xong?”Thái giám không có ngẩng đầu, chỉ lên tiếng trả lời: “Hồi bẩm nương nương, đã kết thúc rồi ạ.”Hiền phi lại hỏi: “Vậy còn An Lăng tiểu thư đâu?”Nàng vừa dứt lời, Thượng Trang liền giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lại.Màn kiệu chỉ nhấc lên một góc, nhưng vẫn có thể thấy rõ người trong kiệu.Nữ tử bên trong có mái tóc vấn cao, gương mặt xinh đẹp với đôi môithoa một lớp son mỏng. Nàng chăm sóc rất kỹ, không nhìn ra được tuổithật.Thượng Trang không biết vị Hiền Phi này là ai, càng không biết vì sao đang yên lành nàng ấy lại nhắc đến tên An Lăng Vu.Thái giám cũng có chút hoảng sợ, im lặng quay đầu lại nhìn người bên cạnh một cái. Thượng Trang hiểu ý vội cúi đầu. Thái giám lại nhìn vềphía Hiền Phi, mở miệng đáp: “Bẩm….bẩm nương nương, nàng chính là….là An Lăng thị.”Con ngươi xinh đẹp của Hiền Phi trợn lớn, lập tức nhìn về phía nữ tử đang quỳ.Thái giám không có gọi là tiểu chủ cũng không có gọi là An Lăng tiểu thư mà trực tiếp dùng An Lăng thị. Điều này chứng tỏ cái gì, không cầnngười ta nói Hiền Phi cũng đã đoán được vài phần.Không khỏi buột miệng hỏi: “Công công muốn dẫn nàng đến nơi nào?”Thái giám lau mồ hôi xong mới nói: “Nô tài phụng lệnh Thánh Thượng mang nàng đến Hoán Y Cục.” Hắn thận trọng trả lời.Hiền Phi giật mình, đến Hoán Y Cục ư? Nàng thật không ngờ.Trực tiếp đem tú nữ đưa đến Hoán Y Cục, điều này trước giờ chưa từng có. Chỉ là, lúc này nàng không nên hỏi.“Nương nương......” Thái giám thấy nàng đột ngột im lặng, liềnthận trọng gọi nàng rồi nói: “Nương nương, nô tài còn phải về bẩm báo.”Lúc này, Hiền Phi mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng rồi hạ màn kiệu xuống và nói: “Khởi kiệu.”Cung nữ bên cạnh vội hỏi: “Nương nương, vẫn đi Càn Thừa Cung sao?”Một lát sau mới nghe bên trong truyền ra một chữ: “Đi.”Kiệu đã dần đi xa, Thượng Trang đứng lên liền nghe thái giám nói:“Ây da, thật đúng là không nhìn ra, ngươi rất lợi hại. Mới vào cung, màngay cả Hiền phi nương nương cũng hỏi thăm ngươi!” Nói xong, hắn hừ mộttiếng rồi hướng phía trước mà đi.Thượng Trang không khỏi quay đầu lại nhìn, vì sao Hiền Phi hỏi thăm chuyện An Lăng Vu, thật ra nàng cũng muốn biết.

Thượng Trang đi phía sau thái giám, nàng hít nhẹ một hơi.

Mọi thứ đều không thay đổi, làm nha hoàn năm năm ở An Lăng phủ, giờ vào cung cũng làm nô tỳ.

Nàng khẽ cười. Có lẽ, đây chính là số phận của nàng. Nàng không nên mơ tưởng thay đổi nó làm gì.

Thái giám đi rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng đem nàng tới Hoán Y Cục để rồi còn vội trở về bẩm báo lại.

Trong cung, thái giám cung nữ đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ có ánh

mắt nhìn bọn họ. Lúc này, quần áo Thượng Trang đang mặc chọc đến sự chú ý của bọn hắn, không phải vì quần áo lộng lẫy mà là bởi vì nó không phải

là quần áo trong cung.

Thượng Trang lắc đầu, nàng cũng mặc kệ chuyện này.

Lại đi thêm một đoạn đường, xa xa nhìn thấy chóp kiệu ở phía trước

đang đi tới. Nàng im lặng liếc nhìn nét mặt thái giám một chút, gương

mặt giận dữ của hắn thoáng hiện chút kính sợ, kiệu chưa tới hắn đã quỳ ở một bên, hành lễ nói: “Nô tài thỉnh an Hiền Phi nương nương.”

Thì ra là Hiền phi.

Thượng Trang hành lễ theo.

Liền nghe giọng nói nữ tử vang lên: “Ngừng kiệu.”

Kiệu dừng, nhưng nàng không xuống chỉ nhấc một góc màn kiệu lên. Bên ngoài, quả nhiên là thái giám Càn Thừa Cung. Không phải nói Thánh

Thượng cho gọi nhóm tú nữ vào tẩm cung à? Sao kết thúc nhanh vậy?

Hiền phi nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng hỏi: “Tuyển tú đã xong?”

Thái giám không có ngẩng đầu, chỉ lên tiếng trả lời: “Hồi bẩm nương nương, đã kết thúc rồi ạ.”

Hiền phi lại hỏi: “Vậy còn An Lăng tiểu thư đâu?”

Nàng vừa dứt lời, Thượng Trang liền giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lại.

Màn kiệu chỉ nhấc lên một góc, nhưng vẫn có thể thấy rõ người trong kiệu.

Nữ tử bên trong có mái tóc vấn cao, gương mặt xinh đẹp với đôi môi

thoa một lớp son mỏng. Nàng chăm sóc rất kỹ, không nhìn ra được tuổi

thật.

Thượng Trang không biết vị Hiền Phi này là ai, càng không biết vì sao đang yên lành nàng ấy lại nhắc đến tên An Lăng Vu.

Thái giám cũng có chút hoảng sợ, im lặng quay đầu lại nhìn người bên cạnh một cái. Thượng Trang hiểu ý vội cúi đầu. Thái giám lại nhìn về

phía Hiền Phi, mở miệng đáp: “Bẩm….bẩm nương nương, nàng chính là….là An Lăng thị.”

Con ngươi xinh đẹp của Hiền Phi trợn lớn, lập tức nhìn về phía nữ tử đang quỳ.

Thái giám không có gọi là tiểu chủ cũng không có gọi là An Lăng tiểu thư mà trực tiếp dùng An Lăng thị. Điều này chứng tỏ cái gì, không cần

người ta nói Hiền Phi cũng đã đoán được vài phần.

Không khỏi buột miệng hỏi: “Công công muốn dẫn nàng đến nơi nào?”

Thái giám lau mồ hôi xong mới nói: “Nô tài phụng lệnh Thánh Thượng mang nàng đến Hoán Y Cục.” Hắn thận trọng trả lời.

Hiền Phi giật mình, đến Hoán Y Cục ư? Nàng thật không ngờ.

Trực tiếp đem tú nữ đưa đến Hoán Y Cục, điều này trước giờ chưa từng có. Chỉ là, lúc này nàng không nên hỏi.

“Nương nương......” Thái giám thấy nàng đột ngột im lặng, liền

thận trọng gọi nàng rồi nói: “Nương nương, nô tài còn phải về bẩm báo.”

Lúc này, Hiền Phi mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng rồi hạ màn kiệu xuống và nói: “Khởi kiệu.”

Cung nữ bên cạnh vội hỏi: “Nương nương, vẫn đi Càn Thừa Cung sao?”

Một lát sau mới nghe bên trong truyền ra một chữ: “Đi.”

Kiệu đã dần đi xa, Thượng Trang đứng lên liền nghe thái giám nói:

“Ây da, thật đúng là không nhìn ra, ngươi rất lợi hại. Mới vào cung, mà

ngay cả Hiền phi nương nương cũng hỏi thăm ngươi!” Nói xong, hắn hừ một

tiếng rồi hướng phía trước mà đi.

Thượng Trang không khỏi quay đầu lại nhìn, vì sao Hiền Phi hỏi thăm chuyện An Lăng Vu, thật ra nàng cũng muốn biết.

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… Thượng Trang đi phía sau thái giám, nàng hít nhẹ một hơi.Mọi thứ đều không thay đổi, làm nha hoàn năm năm ở An Lăng phủ, giờ vào cung cũng làm nô tỳ.Nàng khẽ cười. Có lẽ, đây chính là số phận của nàng. Nàng không nên mơ tưởng thay đổi nó làm gì.Thái giám đi rất nhanh, hắn muốn nhanh chóng đem nàng tới Hoán Y Cục để rồi còn vội trở về bẩm báo lại.Trong cung, thái giám cung nữ đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ có ánhmắt nhìn bọn họ. Lúc này, quần áo Thượng Trang đang mặc chọc đến sự chú ý của bọn hắn, không phải vì quần áo lộng lẫy mà là bởi vì nó không phảilà quần áo trong cung.Thượng Trang lắc đầu, nàng cũng mặc kệ chuyện này.Lại đi thêm một đoạn đường, xa xa nhìn thấy chóp kiệu ở phía trướcđang đi tới. Nàng im lặng liếc nhìn nét mặt thái giám một chút, gươngmặt giận dữ của hắn thoáng hiện chút kính sợ, kiệu chưa tới hắn đã quỳ ở một bên, hành lễ nói: “Nô tài thỉnh an Hiền Phi nương nương.”Thì ra là Hiền phi.Thượng Trang hành lễ theo.Liền nghe giọng nói nữ tử vang lên: “Ngừng kiệu.”Kiệu dừng, nhưng nàng không xuống chỉ nhấc một góc màn kiệu lên. Bên ngoài, quả nhiên là thái giám Càn Thừa Cung. Không phải nói ThánhThượng cho gọi nhóm tú nữ vào tẩm cung à? Sao kết thúc nhanh vậy?Hiền phi nhíu mày, do dự một chút mới mở miệng hỏi: “Tuyển tú đã xong?”Thái giám không có ngẩng đầu, chỉ lên tiếng trả lời: “Hồi bẩm nương nương, đã kết thúc rồi ạ.”Hiền phi lại hỏi: “Vậy còn An Lăng tiểu thư đâu?”Nàng vừa dứt lời, Thượng Trang liền giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lại.Màn kiệu chỉ nhấc lên một góc, nhưng vẫn có thể thấy rõ người trong kiệu.Nữ tử bên trong có mái tóc vấn cao, gương mặt xinh đẹp với đôi môithoa một lớp son mỏng. Nàng chăm sóc rất kỹ, không nhìn ra được tuổithật.Thượng Trang không biết vị Hiền Phi này là ai, càng không biết vì sao đang yên lành nàng ấy lại nhắc đến tên An Lăng Vu.Thái giám cũng có chút hoảng sợ, im lặng quay đầu lại nhìn người bên cạnh một cái. Thượng Trang hiểu ý vội cúi đầu. Thái giám lại nhìn vềphía Hiền Phi, mở miệng đáp: “Bẩm….bẩm nương nương, nàng chính là….là An Lăng thị.”Con ngươi xinh đẹp của Hiền Phi trợn lớn, lập tức nhìn về phía nữ tử đang quỳ.Thái giám không có gọi là tiểu chủ cũng không có gọi là An Lăng tiểu thư mà trực tiếp dùng An Lăng thị. Điều này chứng tỏ cái gì, không cầnngười ta nói Hiền Phi cũng đã đoán được vài phần.Không khỏi buột miệng hỏi: “Công công muốn dẫn nàng đến nơi nào?”Thái giám lau mồ hôi xong mới nói: “Nô tài phụng lệnh Thánh Thượng mang nàng đến Hoán Y Cục.” Hắn thận trọng trả lời.Hiền Phi giật mình, đến Hoán Y Cục ư? Nàng thật không ngờ.Trực tiếp đem tú nữ đưa đến Hoán Y Cục, điều này trước giờ chưa từng có. Chỉ là, lúc này nàng không nên hỏi.“Nương nương......” Thái giám thấy nàng đột ngột im lặng, liềnthận trọng gọi nàng rồi nói: “Nương nương, nô tài còn phải về bẩm báo.”Lúc này, Hiền Phi mới hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng rồi hạ màn kiệu xuống và nói: “Khởi kiệu.”Cung nữ bên cạnh vội hỏi: “Nương nương, vẫn đi Càn Thừa Cung sao?”Một lát sau mới nghe bên trong truyền ra một chữ: “Đi.”Kiệu đã dần đi xa, Thượng Trang đứng lên liền nghe thái giám nói:“Ây da, thật đúng là không nhìn ra, ngươi rất lợi hại. Mới vào cung, màngay cả Hiền phi nương nương cũng hỏi thăm ngươi!” Nói xong, hắn hừ mộttiếng rồi hướng phía trước mà đi.Thượng Trang không khỏi quay đầu lại nhìn, vì sao Hiền Phi hỏi thăm chuyện An Lăng Vu, thật ra nàng cũng muốn biết.

Quyển 1 - Chương 22: Hiền phi