Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao…
Chương 75: Chương 75
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Tống Vu Quân vẫn không đáp lại câu hỏi của Nghiêm Hạo Nhiên, chần chừ một lúc lâu tâm mười phút rồi mới chán nản lên tiếng, anh nói.“Hạo Nhiên! Cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào?”Vừa dứt lời nhân vật của Nghiêm Hạo Nhiên trong game bị đối thủ chém bay đầu.Lượng máu dự trữ không đủ nên đành phải thua cuộc.Bàn tay đang cầm bộ điều khiển bất giác rơi xuống đất, trên mặt còn hiện rõ sự ngạc nhiên, Anh chàng nhìn Tống Vu Quân như người ngoài hành tỉnh rồi nói.“Trước giờ chưa yêu ai à? Sao hỏi câu ngu người thể anh bạn?”Nghiêm Hạo Nhiên không khỏi thắc mắc, sống từng ấy tuổi trên cuộc đời này rồi mà không biết mùi vị tình yêu là như thế nào à? Không lẽ Tống Vu Quân chưa từng yêu ai? Nếu đúng là như vậy thì trên đời còn tồn tại một người đàn ông như thể sao? “Yêu rồi, nhưng toàn bị người ta lừa gạt, cho nên tôi chưa hiểu được cảm giác yêu ra sao.”Tống Vu Quân cười khổ, nụ cười chua chát khiến cho Nghiêm Hạo Nhiên không thể nói được nữa.Anh nhớ lại khoảng thời gian còn ở cạnh Trịnh Vỹ Ái không một ngày nào mà Tống Vu Quân được yên ổn, cái miệng của ả ta như hố đen vũ trụ suốt ngày đòi tiên của Tống Vu Quân, từ ít rồi thành nhiều lúc nào không hay.Tới khi Tống Vu Quân không chu cấp được liền bị ả ta đá ra ngoài như trò chơi.Kể từ giây phút bị tên người yêu của ả đánh cho một trận tơi tả trước công ty thì Tống Vu Quân chưa từng đặt niềm tin vào bất cứ người phụ nữ nào cả.Cho tới khi gặp được Hàn Nhi, một cô gái đơn thuần thánh thiện với nụ cười đẹp như thiên sứ.Trái tim khô cần của anh bỗng nhiên được tới mát bởi cơn mưa của tình yêu.Tống Vu Quân chưa từng ngần ngại thể hiện sự bảo bọc và yêu chiều Hàn Nhi trước mọi người.Thế nhưng có vẻ cô gái nhỏ không cần sự quan tâm của anh nữa rồi.Hàn Nhi luôn tránh né ánh mắt của Tống Vu Quân mọi lúc mọi nơi.Tống Vu Quân không phải là thằng ngu mà không biết được trong lòng của Hàn Nhi đang muốn bài xích anh.Nghiêm Hạo Nhiên nhìn bộ dạng bất cân đời của bạn mình liền vỗ vai an ủi một cái.Dùng ánh mắt cảm thông xoa dịu tâm trạng bất ổn của Tống Vu Quân.Cảm giác này Nghiêm Hạo Nhiên đã từng trải qua một lần rồi.Nó không dễ chịu chút nào, ở phía ngực trái cứ âm ỉ nhói lên từng hồi.“Muốn thử cảm giác yêu đương à? Thế tìm được đối tượng thích hợp chưa? Hay để tôi giới thiệu cho vài em xinh tươi?”Nghiêm Hạo Nhiên nói vài câu bông đùa kéo không khí vui tươi trở lại, vừa nãy tâm trạng nhiều quá nên không khí bị chùng xuống.Như vậy không thích hợp với một người thích đùa giỡn như Nghiêm Hạo Nhiên được.Tống Vu Quân phẩy tay ra hiệu không cần, trong lòng anh bây giờ ngoài Hàn Nhi ra thì không thể nghĩ tới người con gái nào được nữa.Giống như cô gái nhỏ kia đã chiếm trọn trái tim của anh rồi.Tuy Nghiêm Hạo Nhiên sẽ giới thiệu vài người tốt hơn về gia cảnh và nhan sắc.Nhưng người đem lại cảm xúc ấm áp trong tim của Tống Vu Quân chỉ có thể là một mình Hàn Nhi mà thôi.“Thế là có đối tượng rồi sao? Kể nghe với coi.Là tiểu thư nhà nào? Gia thế ra sao?”.
Tống Vu Quân vẫn không đáp lại câu hỏi của Nghiêm Hạo Nhiên, chần chừ một lúc lâu tâm mười phút rồi mới chán nản lên tiếng, anh nói.
“Hạo Nhiên! Cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào?”
Vừa dứt lời nhân vật của Nghiêm Hạo Nhiên trong game bị đối thủ chém bay đầu.
Lượng máu dự trữ không đủ nên đành phải thua cuộc.
Bàn tay đang cầm bộ điều khiển bất giác rơi xuống đất, trên mặt còn hiện rõ sự ngạc nhiên, Anh chàng nhìn Tống Vu Quân như người ngoài hành tỉnh rồi nói.
“Trước giờ chưa yêu ai à? Sao hỏi câu ngu người thể anh bạn?”
Nghiêm Hạo Nhiên không khỏi thắc mắc, sống từng ấy tuổi trên cuộc đời này rồi mà không biết mùi vị tình yêu là như thế nào à? Không lẽ Tống Vu Quân chưa từng yêu ai? Nếu đúng là như vậy thì trên đời còn tồn tại một người đàn ông như thể sao? “Yêu rồi, nhưng toàn bị người ta lừa gạt, cho nên tôi chưa hiểu được cảm giác yêu ra sao.
”
Tống Vu Quân cười khổ, nụ cười chua chát khiến cho Nghiêm Hạo Nhiên không thể nói được nữa.
Anh nhớ lại khoảng thời gian còn ở cạnh Trịnh Vỹ Ái không một ngày nào mà Tống Vu Quân được yên ổn, cái miệng của ả ta như hố đen vũ trụ suốt ngày đòi tiên của Tống Vu Quân, từ ít rồi thành nhiều lúc nào không hay.
Tới khi Tống Vu Quân không chu cấp được liền bị ả ta đá ra ngoài như trò chơi.
Kể từ giây phút bị tên người yêu của ả đánh cho một trận tơi tả trước công ty thì Tống Vu Quân chưa từng đặt niềm tin vào bất cứ người phụ nữ nào cả.
Cho tới khi gặp được Hàn Nhi, một cô gái đơn thuần thánh thiện với nụ cười đẹp như thiên sứ.
Trái tim khô cần của anh bỗng nhiên được tới mát bởi cơn mưa của tình yêu.
Tống Vu Quân chưa từng ngần ngại thể hiện sự bảo bọc và yêu chiều Hàn Nhi trước mọi người.
Thế nhưng có vẻ cô gái nhỏ không cần sự quan tâm của anh nữa rồi.
Hàn Nhi luôn tránh né ánh mắt của Tống Vu Quân mọi lúc mọi nơi.
Tống Vu Quân không phải là thằng ngu mà không biết được trong lòng của Hàn Nhi đang muốn bài xích anh.
Nghiêm Hạo Nhiên nhìn bộ dạng bất cân đời của bạn mình liền vỗ vai an ủi một cái.
Dùng ánh mắt cảm thông xoa dịu tâm trạng bất ổn của Tống Vu Quân.
Cảm giác này Nghiêm Hạo Nhiên đã từng trải qua một lần rồi.
Nó không dễ chịu chút nào, ở phía ngực trái cứ âm ỉ nhói lên từng hồi.
“Muốn thử cảm giác yêu đương à? Thế tìm được đối tượng thích hợp chưa? Hay để tôi giới thiệu cho vài em xinh tươi?”
Nghiêm Hạo Nhiên nói vài câu bông đùa kéo không khí vui tươi trở lại, vừa nãy tâm trạng nhiều quá nên không khí bị chùng xuống.
Như vậy không thích hợp với một người thích đùa giỡn như Nghiêm Hạo Nhiên được.
Tống Vu Quân phẩy tay ra hiệu không cần, trong lòng anh bây giờ ngoài Hàn Nhi ra thì không thể nghĩ tới người con gái nào được nữa.
Giống như cô gái nhỏ kia đã chiếm trọn trái tim của anh rồi.
Tuy Nghiêm Hạo Nhiên sẽ giới thiệu vài người tốt hơn về gia cảnh và nhan sắc.
Nhưng người đem lại cảm xúc ấm áp trong tim của Tống Vu Quân chỉ có thể là một mình Hàn Nhi mà thôi.
“Thế là có đối tượng rồi sao? Kể nghe với coi.
Là tiểu thư nhà nào? Gia thế ra sao?”.
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Tống Vu Quân vẫn không đáp lại câu hỏi của Nghiêm Hạo Nhiên, chần chừ một lúc lâu tâm mười phút rồi mới chán nản lên tiếng, anh nói.“Hạo Nhiên! Cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào?”Vừa dứt lời nhân vật của Nghiêm Hạo Nhiên trong game bị đối thủ chém bay đầu.Lượng máu dự trữ không đủ nên đành phải thua cuộc.Bàn tay đang cầm bộ điều khiển bất giác rơi xuống đất, trên mặt còn hiện rõ sự ngạc nhiên, Anh chàng nhìn Tống Vu Quân như người ngoài hành tỉnh rồi nói.“Trước giờ chưa yêu ai à? Sao hỏi câu ngu người thể anh bạn?”Nghiêm Hạo Nhiên không khỏi thắc mắc, sống từng ấy tuổi trên cuộc đời này rồi mà không biết mùi vị tình yêu là như thế nào à? Không lẽ Tống Vu Quân chưa từng yêu ai? Nếu đúng là như vậy thì trên đời còn tồn tại một người đàn ông như thể sao? “Yêu rồi, nhưng toàn bị người ta lừa gạt, cho nên tôi chưa hiểu được cảm giác yêu ra sao.”Tống Vu Quân cười khổ, nụ cười chua chát khiến cho Nghiêm Hạo Nhiên không thể nói được nữa.Anh nhớ lại khoảng thời gian còn ở cạnh Trịnh Vỹ Ái không một ngày nào mà Tống Vu Quân được yên ổn, cái miệng của ả ta như hố đen vũ trụ suốt ngày đòi tiên của Tống Vu Quân, từ ít rồi thành nhiều lúc nào không hay.Tới khi Tống Vu Quân không chu cấp được liền bị ả ta đá ra ngoài như trò chơi.Kể từ giây phút bị tên người yêu của ả đánh cho một trận tơi tả trước công ty thì Tống Vu Quân chưa từng đặt niềm tin vào bất cứ người phụ nữ nào cả.Cho tới khi gặp được Hàn Nhi, một cô gái đơn thuần thánh thiện với nụ cười đẹp như thiên sứ.Trái tim khô cần của anh bỗng nhiên được tới mát bởi cơn mưa của tình yêu.Tống Vu Quân chưa từng ngần ngại thể hiện sự bảo bọc và yêu chiều Hàn Nhi trước mọi người.Thế nhưng có vẻ cô gái nhỏ không cần sự quan tâm của anh nữa rồi.Hàn Nhi luôn tránh né ánh mắt của Tống Vu Quân mọi lúc mọi nơi.Tống Vu Quân không phải là thằng ngu mà không biết được trong lòng của Hàn Nhi đang muốn bài xích anh.Nghiêm Hạo Nhiên nhìn bộ dạng bất cân đời của bạn mình liền vỗ vai an ủi một cái.Dùng ánh mắt cảm thông xoa dịu tâm trạng bất ổn của Tống Vu Quân.Cảm giác này Nghiêm Hạo Nhiên đã từng trải qua một lần rồi.Nó không dễ chịu chút nào, ở phía ngực trái cứ âm ỉ nhói lên từng hồi.“Muốn thử cảm giác yêu đương à? Thế tìm được đối tượng thích hợp chưa? Hay để tôi giới thiệu cho vài em xinh tươi?”Nghiêm Hạo Nhiên nói vài câu bông đùa kéo không khí vui tươi trở lại, vừa nãy tâm trạng nhiều quá nên không khí bị chùng xuống.Như vậy không thích hợp với một người thích đùa giỡn như Nghiêm Hạo Nhiên được.Tống Vu Quân phẩy tay ra hiệu không cần, trong lòng anh bây giờ ngoài Hàn Nhi ra thì không thể nghĩ tới người con gái nào được nữa.Giống như cô gái nhỏ kia đã chiếm trọn trái tim của anh rồi.Tuy Nghiêm Hạo Nhiên sẽ giới thiệu vài người tốt hơn về gia cảnh và nhan sắc.Nhưng người đem lại cảm xúc ấm áp trong tim của Tống Vu Quân chỉ có thể là một mình Hàn Nhi mà thôi.“Thế là có đối tượng rồi sao? Kể nghe với coi.Là tiểu thư nhà nào? Gia thế ra sao?”.